Chương 41: Vô tình

Dung Nhan quật cường kìm nước mắt, không khóc thành tiếng, từ khóe mắt cô nhìn thấy bác sĩ Tần đi ra từ góc khuất.

Bác sĩ Tần là người nhẹ ngàng, dịu dàng nhưng mạnh mẽ, đứng ở địa vị cao nhưng lại nghiêm tốn, anh sẽ bảo vệ cô khi người khác bắt nạt cô, quan tâm đến cảm xúc vui buồn của cô, tốt hơn cái người gọi là cha ruột của cô gấp nhiều lần.

Cô không nhịn được mà chạy tới, nhào vào trong lòng ngực bác sĩ Tần, lần đầu tiên mạnh dạn chủ động ôm eo bác sĩ Tần.

“Bác sĩ Tần…” Cô vùi vào ngực anh, rầu rĩ gọi anh rồi không nói gì nữa.

“Sao vậy bé cưng?” Tần Mộng Vễn vui vẻ khi cô gái nhỏ đột nhiên chủ động, nhưng lại nghe thấy giọng nói của cô khản đặc, giọng mũi rất nặng.

Anh ôm eo cô, muốn kéo cô ra để nhìn rõ biểu cảm của cô nhưng anh không ngờ cô lại ôm chặt hơn, không chịu buông ra.

Dung Nhan nhớ lại lời anh vừa dạy, phải dùng giọng nói mềm mại để làm nũng với anh.

Cô xấu hổ gọi anh là cha, chứ đừng nói đến đang ở nơi công cộng, cô đành phải hắng giọng, dịu vào ngực anh, nhẹ giọng nói: “Bác sĩ Tần, chúng ta đi được chưa?”

“Bé cưng muốn về à?” Anh sờ gáy cô.

“Ừm, em phải về trường, ngày mai em có tiết.”

“Được rồi, anh đưa em về.”

Tần Mộng Viễn nắm tay cô đi về phía cửa, khi đi ngang qua một người đàn ông trung niên, ánh mắt hai người gặp nhau, Tần Mộng Viễn có thể nhìn ra đối phương đang quan sát mình, mặc dù che giấu cảm xúc tốt nhưng nghề nghiệp của Tần Mộng Viễn giúp anh phân biệt được một số tâm lý biểu đạt qua ngôn ngữ cơ thể.

Các cơ xung quanh mắt hơi căng, môi mím chặt, thậm chí đó là dấu hiệu của sự không hài lòng.

Tần Mộng Viễn tự nhiên đi ngang qua, nhưng cô gái bên cạnh anh lại căng thẳng, anh có thể cảm nhận được.

Lái xe đến đại học Thanh Thành, Dung Nhan mơ màng trên ghế phụ, đầu gật gà gật gù dần gục xuống cửa sổ.

Tần Mộng Viễn tăng tốc độ xe, đồng thời suy nghĩ, rất nhanh đã có đáp án.

Người đứng trước cửa khách sạn vừa rồi là Phó Khải Chi, thị trưởng của thành phố này, mặc dù mấy năm nay Tần Mộng Viễn đặt trọng tâm vào công việc ở bệnh viện nhưng anh cũng không thể bỏ mặc hoàn toàn công ty Nhân Khang của nhà họ Tần, anh chỉ ít khi xuất hiện, đương nhiên vẫn có mối quan hệ với một vài doanh nhân và quan chức, vì thế anh cũng biết đôi chút về thị trưởng Phó này.

Tối nay cảm xúc của Dung Nhan bị mất khống chế cũng vì một người tên Phó Thư Hàm.

Tần Mộng Viễn quay đầu nhìn thoáng qua sườn mặt của cô gái, do gầy nên cằm nhọn, nhìn vào khiến người ta thương tiếc.

Anh chỉ hy vọng sự việc không tệ như anh nghĩ, nếu không cô còn nhỏ, mẹ cô lại bệnh nặng, thật sự khó tưởng tượng cô phải chịu đựng một mình như thế nào.



Phó Khải Chi chưa từng gặp Tần Mộng Viễn cho nên cũng không biết rõ anh, nhưng nhìn vào khí chất của anh, ông ta biết anh tuyệt đối không phải người bình thường.

Ông ta buồn bực, điều đầu tiên nghĩ đến là con gái không chăm chỉ học hành, không thể cưỡng lại cám dỗ của thành phố náo nhiệt, đánh mất bản thân, hẹn hò với con nhà giàu.

Ông ta tiếp tục gọi hai cuộc điện thoại, nhưng đều nhận được kết quả đầu dây bên kia đang bận, ông ta biết Dung Nhan cố ý không nghe điện thoại.

Phó Khải Chi không khỏi hối hận vì mình đã mềm lòng và cho phép Dung Nhan đến Thanh Thành học đại học.

Bây giờ cô đã trưởng thành, có chính kiến của riêng mình, sẽ không nghe theo sự sắp xếp của cha mình nữa.

Cô gái tuổi đôi mươi, xinh đẹp, có học thức, nếu quyết tâm thì việc kết bạn với một anh chàng nhà giàu ăn chơi không phải việc gì khó khăn.

Phó Khải Chi thất vọng vì cô còn nhỏ tuổi đã đắm chìm trụy lạc, ông ta cũng sợ tính tình bướng bỉnh hiện tại của cô sẽ gây rắc rối cho ông ta.

Bây giờ ông ta đang trong giai đoạn quan trọng để thăng chức, không thể phạm sai lầm.

Điện thoại rung lên, Phó Khải Chi nhìn tên người gọi, là điện thoại của con gái lớn, ông ta xoa đôi lông mày mệt mỏi, khi ấn nghe máy, có âm thanh chơi mạt chước nhức óc, Phó Khải Chi chán ghét đưa điện thoại ra xa, hỏi: “Mẹ con lại chơi mạt chược?”

Phó Thư Hàm nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cha thì hơi giật mình, cô ta quay đầu nhìn phòng khách đầy khói cũng cảm thấy chán nản.

“Có chuyện gì không?” Phó Khải Chi hơi cáu kỉnh khi thấy bên kia mãi không nói câu nào.

Phó Thư Hàm vội vàng đi ra khỏi phòng khách, đi đến trước sân vắng vẻ, nói: “Cha, cha biết Dung Nhan đến Thanh Thành đúng không?”

Tiếng thít thở của người đàn ông trong điện thoại không dao động nhiều, Phó Thư Hàm biết suy đoán của mình đúng, việc Dung Nhan có thể xuất hiện ở Thanh Thành là được cha cho phép.

“Cha! Sao cha có thể làm như vậy? Con đĩ kia…”

“Thư Hàm! Đừng ăn nói thô tục, Dung Nhan cũng là con gái của cha, cũng là em gái của con.” Phó Khải Chi lạnh giọng cắt ngang lời nói của con gái mình, trong lòng cũng phiền muộn hơn, cả hai đứa này không đứa nào khiến ông ta bớt lo.

Phó Thư Hàm bị giọng nói lạnh lùng của cha quát sợ tới mức người cứng đờ, trong ấn tượng của cô ta, cha chưa từng lớn tiếng với cô ta như vậy.

“Cha, cha làm như vậy không sợ mẹ thất vọng sao? Dung Nhan là con gái của cha, vậy con thì sao? Thư Dư thì sao…” Phó Thư Hàm không khỏi nghẹn ngào.

“Thư Hàm, con biết rõ hiện tại cha đang trong thời kỳ mấu chốt để thăng chức, nếu con không muốn cha thất vọng về con thì con và mẹ con đừng gây nhiều chuyện phiền phức cho cha, quản tốt em trai của con, so với Dung Nhan, chị em các con luôn được cha mẹ chăm sóc, các con nên biết quý trọng và biết ơn!”

Cuộc gọi bị cắt ngang, Phó Thư Hàm khϊếp sợ và phẫn nộ một lúc lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Gió đêm lạnh lẽo, cô ta càng cảm thấy bất an hơn, bởi vì cô ta nhận ra cha mình là một người vô tình, trong mắt người đàn ông này, từ đầu đến cuối chỉ có quyền lực, năm đó ông ta có thể kiên quyết vứt bỏ Dung Nhan, tương lai chưa chắc sẽ không tàn nhẫn, bạc tình với cả vợ con mình.

Trong phòng lại vang lên tiếng mạt chược, Phó Thư Hàm hoảng sợ ra khỏi nhà, cô ta không hề để ý đến một bóng người phía sau mình đang ẩn nấp trong bóng tối.