Chương 52: Bạn gái của bác sĩ Tần

Phòng nghỉ có giường, chăn ga gối đệm được thay đổi mỗi ngày, Tần Mộng Viễn lấy một chiếc áo khoác ngoài trong tủ ra, trải lên giường, anh muốn nằm cùng Dung Nhan một lúc.

“Tối nay ngủ ở đây nhé, lát nữa anh sẽ khoá cửa, sẽ không ai vào được đây.” Tần Mộng Viễn nắm tay cô, hôn lên môi cô.

Sau khi làʍ t̠ìиɦ, toàn thân người đàn ông sảng khoái, ánh mắt trở nên dịu dàng và lưu luyến hơn, đôi mắt đen láy có một vòng xoáy nhỏ, giống như muốn hút Dung Nhan vào trong đó.

“Còn anh thì sao?” Dung Nhan vùi vào cổ anh, chóp mũi cọ xương quai xanh của anh, cơn buồn ngủ ập đến.

“Khi nào em ngủ anh sẽ đi ra ngoài trực ban.”

“Ồ…” Dung Nhan uể oải lên tiếng, cuộn tròn người rúc vào trong ngực anh.

“Khó chịu à?” Tần Mộng Viễn nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, yên lặng trấn an.

Dung Nhan ngơ ngác một lúc mới nói nhỏ: “Trướng bụng…”

Anh xuất tinh vào trong vừa nhiều vừa đặc, khóa chặt bên trong khiến bụng cô nhô lên, không có cách nào tiêu hóa ngay lập tức được.

“Cha xoa bụng cho em.” Tần Mộng Viễn cười khẽ, bàn tay luồn vào áo cô, lòng bàn tay ấm áp áp lên bụng cô, chậm rãi mát xa.

Kỹ thuật và lực đều vừa phải, Dung Nhan thoải mái hừ một tiếng, âm cuối cất cao, uyển chuyển mà quyến rũ.

Cơn buồn ngủ ngày một tăng cao, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô chỉ nghe thấy giọng nói trầm ấm của người đàn ông, cô không nghe thấy rõ anh đang nói gì, nhưng khi nói xong một câu anh sẽ hôn lên tai cô, giống như con muỗi đáng ghét khiến cô ngứa.

“Ư ưm…Mày phiền quá…” Cô không thể mở mắt được nữa, cánh tay yếu ớt múa máy lung tung trong không trung, là động tác đuổi muỗi.

Cái miệng nhỏ chu lên, chóp mũi cũng nhăn lại, thấy thế nào cũng đáng yêu, Tần Mộng Viễn càng cảm thấy giống như mình đang nuôi con gái.

“Ngoan, cha không làm em, lát nữa cha phải đi rồi.” Anh ấn tay Dung Nhan về, mặc dù nói như vậy nhưng anh lại cúi đầu liếʍ miệng cô, bàn tay di chuyển lên ngực cô, chạm vào bầu ngực, một bàn tay vừa vặn có thể bao bọc tất cả.

“Bé cưng mang thai, vυ" sẽ căng trướng…” Anh lẩm bẩm bên tai cô, nghĩ đến hình ảnh đó, cổ họng anh khát khô.

Vừa mới bình tĩnh được một lúc thì phía dưới lại có nguy cơ thức tỉnh.

Anh thật sự không thể chạm vào người cô, một khi chạm vào sẽ không dứt ra được.

Bàn tay bóp mạnh hai lần, anh vội vàng rút ra, nằm xuống bên cạnh để bình tĩnh lại.

Đêm khuya, ngoài cửa sổ có tiếng côn trùng kêu, Tần Mộng Viễn đứng dậy chỉnh trang lại quần áo, trước khi rời đi, anh vén áo Dung Nhan, hôn lên bụng cô.

Sáng sớm hôm sau, nhiệt độ xuống thấp,

Trong phòng bệnh trên tầng ba của khoa nội trú, Phó Thư Hàm đi giày cao gót bảy cm, khi bước vào phòng, cô ta đánh thức người đang nằm trên giường bệnh.

“Cô gái tôi nói này, đây là bệnh viện, còn là phòng bệnh nhân, cô có thể bước đi nhẹ nhàng được không!” Người đang nằm trên giường bệnh bị gãy chân nên không tiện đi lại, nhưng khí thế khi nói chuyện vẫn đầy năng lượng.

“Liên quan gì đến anh?” Phó Thư Hàm ném túi xách sang một bên, mặt vênh váo không hề thấy xấu hổ chút nào.

“Sao lại không liên quan, chị gái ơi, đây là phòng bệnh hai người đó! Ít nhất cô cũng nên tôn trọng bệnh nhân chứ, có bản lĩnh thì nằm phòng đơn đi!” Ông chú không khách khí vặn lại.

Bị một người đàn ông bạc nửa đầu gọi là “chị gái”, Phó Thư Hàm gần như muốn nổi điên.

Mấy ngày gần đây công việc vốn không thuận lợi, ai ngờ đến bệnh viện thăm em trai cũng có thể cãi nhau với người khác?

Tính tình tiểu thư đang định phát tác thì Vu Mẫn đứng bên cạnh vội vàng ngăn cản cô ta, “Phó Thư Hàm, đêm qua đột nhiên xảy ra chuyện, chúng ta không sắp xếp được phòng bệnh đơn, con đừng ồn ào nữa, em trai con vẫn còn đang ngủ!”

“Mẹ, rốt cuộc sao Thư Dư lại ra nông nỗi này?” Phó Thư Hàm thoáng nhìn qua chàng trai nằm trên giường bệnh, anh ta vẫn không nhúc nhích, nhưng Phó Thư Hàm biết anh ta đã tỉnh, vừa rồi ồn ào lớn tiếng như vậy, cô không tin người này có thể ngủ tiếp, chẳng qua là muốn trốn tránh câu hỏi sau khi tỉnh lại mà thôi.

“Sao mẹ biết được? Hỏi nó cũng không nói…” Vu Mẫn mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, tối qua đột nhiên nhận được cuộc điện thoại từ bệnh viện, bà ta vộ vàng chạy đến đây, trong lòng có tâm sự lại lo lắng cho con trai cho nên không ngủ cả một đêm, trông tiều tụy đi nhiều.

Phó Thư Hàm thấy mẹ mình mệt mỏi cũng bất lực, càng không dám đề cập đến chuyện Dung Nhan tới Thanh Thành.

Dù sao thì mọi chuyện không còn giống như trước nữa, mẹ đã lớn tuổi, không có thực quyền trong tay, nhưng mấy năm qua, cha liên tục thăng chức, hiện tại đang tiến tới chức tỉnh, lông cánh đầy đủ, đã không còn phải dựa vào nhà ngoại giống năm đó nữa rồi.

Phó Thư Hàm cũng sợ, sợ một ngày nào đó cô ta, mẹ và em trai bị bỏ rơi, giống như Dung Nhan và mẹ cô năm đó.

“Mẹ, mẹ đừng lo lăng, mau về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây cứ giao cho con.”

“Được rồi, lát nữa con đi mua bữa sáng, em trai con tỉnh dậy sẽ đói bụng.’

Vu Mẫn đi rồi, Phó Thư Hàm bực bội đi quanh mép giường hai lần, nhưng người đàn ông nằm trên giường vẫn bất động.

“Phó Thư Dư, em biết rõ tình huống hiện tại trong nhà như thế nào, cha mẹ sắp không thể ngoài mặt làm vợ chồng được nữa rồi, nếu em hiểu rõ thì em không nên ồn ào gây ra nhiều chuyện phiền toái như vậy.” Phó Thư Hàm nói vài câu, sau đó cầm túi đi ra khỏi phòng bệnh.

Bên ngoài khu nội trú có một vườn cây xanh, dù đôi mắt tràn ngập màu xanh nhưng vẫn không thể khiến cô ta bình tĩnh.

Ở ngã rẽ, có hai y tá đang nói chuyện.

“Cô nghe tin gì chưa? Bác sĩ Tần khoa ngoại có bạn gái!”

“Trời ơi! Chuyện xảy ra khi nào vậy? Sao tôi lại không biết?”

“Mấy ngày trước, tôi cũng nghe người ta nói.”

“A…Nam thần của tôi, bác sĩ Tần cao quý lạnh lùng cuối cùng vẫn bị kéo xuống sao? Ai lợi hại đến mức có thể bắt được bác sĩ Tần nhỉ?”

“Không biết, nghe nói xinh lắm…Bác sĩ Tần còn cưng chiều nữa cơ! Hình như tối hôm qua đến bệnh viện trực ban với bác sĩ Tần, bác sĩ Tần còn ôm người ta đến phòng nghỉ! Tiếc quá, tôi không nhìn thấy…”

Phó Thư Hàm đi thẳng một đường đến khoa ngoại, siết chặt chiếc túi trong tay, vì dùng lực quá mạnh cho nên móng tay cào vào lớp da trên túi, nhưng cô ta không hề quan tâm.

Cô ta nhớ rõ văn phòng của Tần Mộng Viễn ở đâu, nhưng khi đến thì cửa lại khóa.

“Bác sĩ Tần đi kiểm tra bệnh nhân, hiện tại đang ở khoa nội trú.”

Y tá nói một câu, Phó Thư Hàm nghiến răng chạy về khu nội trú.

Không biết người ở đâu, cô ta tìm từ phòng này sang phòng khác, nhưng sau khi tìm kiếm cô ta mới bình tĩnh lại.

Cô ta không được sốt ruột, còn chưa biết chuyện này là thật hay giả, nếu cô ta trực tiếp xông tới hỏi chắc chắn sẽ khiến người đàn ông đó không vui, như vậy mất nhiều hơn được.

Cho dù Tần Mộng Viễn có bạn gái, chỉ cần không bàn chuyện kết hôn thì cô ta vẫn còn cơ hội.

Huống chi cô ta quen biết tất cả các tiểu thư lớn nhỏ ở Thanh Thành, nếu thật sự là con gái của nhà giàu nào đó, tại sao cô ta không nhận được tin nào? Chỉ sợ đây là một cô gái nghèo khổ đột nhiên xuất hiện, muốn nhờ nhan sắc để leo cành cao.

Nghĩ đến đây, Phó Thư Hàm càng cảm thấy bớt sợ hãi.

Cửa phòng bệnh phía trước mở ra, mấy người mặc áo blouse trắng đi ra ngoài, người đi đầu là Tần Mộng Viễn.

Phó Thư Hàm vội vàng xoay người trốn vào trong góc.