Chương 53: Dù lạnh lùng đến đâu thì anh cũng chỉ là một người đàn ông

“Tình hình hồi phục của bệnh nhân giường bệnh số 8 không tốt lắm, nhịp tim quá nhanh, cứ hai tiếng phải đo nhiệt độ cơ thể một lần…Ngoài ra chú ý đến miệng vết thương, nếu phát hiện chảy dịch…” Tần Mộng Viễn lật xem bệnh án trong tay, giọng nói điềm tĩnh, hình như có vài phần không vui.

Hai bác sĩ thực tập trẻ tuổi đi theo sau liên tục gật đầu, vẻ mặt khó xử.

Bệnh nhân ở giường bệnh số 8 là một bé trai bảy tuổi mắc bệnh tim bẩm sinh, vừa mới trải qua ca phẫu thuật, ca phẫu thuật vốn thành công, cậu bé hồi phục tốt, nhưng không biết tại sao hôm qua cha cậu bé không quan tâm đến bệnh tình của con trai mình, tới bệnh viện làm loạn một lúc khiến cảm xúc của bệnh nhân trở nên bất thường.

Là một bác sĩ, họ không có thời gian quan tâm đến chuyện gia đình bệnh nhân, nhưng với lương tâm nghề nghiệp, họ cần phải có trách nhiệm với từng bệnh nhân của mình, tôn trọng mọi sinh mạng, chưa kể đó chỉ là một cậu bé bảy tuổi.

Trái tim sắt đá như bác sĩ Tần cũng mềm lòng, anh ghét những bậc cha mẹ chỉ lo sinh chứ không quan tâm con cái, anh cũng xót những đứa trẻ vừa phải chịu sự tra tấn của bệnh tật vừa phải chịu đựng cha mẹ bất hòa.

“Nếu có vấn đề gì thì cứ báo cho tôi biết hoặc bác sĩ Lý bất cứ lúc nào.” Tần Mộng Viễn đưa hồ sơ bệnh án cho bác sĩ thực tập, chuẩn bị quay về phòng nghỉ tìm Dung Nhan, sau đó tan làm về nhà.

Hôm nay nhiệt độ xuống thấp, ánh nắng ẩn trong mây, bầu trời trong xanh, sợ Dung Nhan đợi lâu sẽ lạnh, anh cố ý quay lại văn phòng lấy áo khoác.

Anh thuận tay sờ vào túi áo, khi chạm vào một tấm vải mềm mại, bên môi người đàn ông nở một nụ cười nhạt.

Qυầи ɭóŧ của cô gái nhét vào trong túi áo của anh từ tối hôm qua đến bây giờ.

Anh dùng tay bóp tấm vải mỏng hai lần, nó được làm bằng vải cotton nên khi cầm rất mềm.

Trong văn phòng không có người, người đàn ông rút tay ra, đưa đầu ngón tay sát gần mũi, nhẹ nhàng ngửi, phát hiện có mùi thơm thoang thoảng.

Trên đường đi, anh gặp một người phụ nữ tóc xoăn, trang điểm kỹ càng, mặc chiếc váy màu be, đi đôi giày cao gót nhọn.

Phó Thư Hàm cười nhẹ, giả vờ vô tình gặp người đàn ông, khi cách người đàn ông khoảng nửa mét, cô ta giữ khoảng cách không xa cũng không gần, nhưng vẫn tự nhiên.

“Cô Phó.” Tần Mộng Viễn khẽ gật đầu, anh nói trước, đôi mắt đen láy trầm tĩnh, không có chút dao động.

“Chào buổi sáng, bác sĩ Tần.” Trong lòng Phó Thư Hàm vui vẻ, giọng nói bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn.

Trong mấy lần gặp mặt tình cờ trước, người đàn ông này luôn bình tĩnh như nước, cũng không phải là người chủ động chào hỏi.

Tuy lần này anh vẫn lạnh lùng nhưng không còn xa cách như trước nữa, như thể giữa anh và cô ta bị ngăn cách bởi một bức tường không có cách nào có thể vượt qua.

“Cô Phó tới đây để khám bệnh hay thăm bệnh?” Tần Mộng Viễn tùy ý hỏi.

“Em trai tôi bị thương nên tôi tới thăm thằng bé.”

“Nghiêm trọng lắm không?” Tần Mộng Viễn cau mày, hình như hơi lo lắng, không nhanh không chậm tiến lại gần một bước.

Giọng nói trầm thấp, khoảng cách đột ngột bị thu hẹp càng làm tăng thêm sự mơ hồ giữa hai người.

Hơi thở ấm áp của người đàn ông treo lơ lửng trên đỉnh đầu, anh giống như một con gió nhẹ lướt qua làn da cô ta, Phó Thư Hàm khẽ run lên, cơ thể khô nóng theo bản năng.

“Không sao ạ, chỉ là phải nằm viện một khoảng thời gian…’ Cô ta vén phần tóc xõa xuống quanh tai, móng tay sơn màu hồng nhạt, trên đó có nửa vòng tròn hình lưỡi liềm kiểu Pháp.

Một sợi tóc quấn quanh móng tay xinh đẹp của người phụ nữ, xoay vòng xoay vòng, nhưng chỉ quấn trên một ngón tay?

Cô ta nói nằm viện một khoảng thời gian, tức là nếu gặp lại ở bệnh viện sẽ không phải hành vi cố ý.

Tần Mộng Viễn nhìn động tác đó muốn nói rồi lại thôi, vẻ mặt của anh không hề thay đổi, nhưng đáy mắt hiện lên một tia chán ghét.

“Thế này đi nếu cô Phó cần gì có thể đến tìm tôi, tôi có thể giúp.”

Nghe vậy, mặt Phó Thư Hàm đỏ ửng, gật đầu nói nhỏ, tựa như ngượng ngùng, “Sao tôi có thể không biết xấu hổ mà làm phiền bác sĩ Phó được.”

“Sao lại là làm phiền? Chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của bác sĩ, hơn nữa…Cô Phó, tôi còn có việc khác phải làm, tôi đi trước.” Tần Mộng Viễn cười khẽ một tiếng, cánh tay lướt qua cố gắng không chạm vào vai người phụ nữ.

Hơn nữa cái gì?

Anh còn chưa nói hết câu, nhưng Phó Thư Hàm đã hiểu hàm ý trong đó.

Về việc công, anh là bác sĩ, chữa bệnh là trách nhiệm của anh, còn về tư, anh là đàn ông, muốn giúp cô là để kéo gần quan hệ hơn?

Tim Phó Thư Hàm đập thình thịch, cô ta quay đầu nhìn bóng dáng người đàn ông.

Bờ vai rộng, thân hình cao ráo, đôi chân dài, quả nhiên là người đàn ông cực phẩm.

Dù có lạnh lùng đến đâu thì anh vẫn chỉ là một người đàn ông, vẫn bị du͙© vọиɠ chi phối, còn việc lạnh lùng, xa cách mấy lần trước đây thì sao? Lần này không phải cô ta chỉ cần ngoắc ngón tay là đến sao.

Cô ta thèm khát đánh giá thân hình hoàn hảo của người đàn ông, trên môi nở một nụ cười tự tin.

Cha mẹ bất hòa, cha quan tâm đến quyền lực, nếu cô ta có thể bắt được Tần Mộng Viễn, dựa vào sự hỗ trợ nhà họ Tần thì cô ta có gì phải sợ.

Còn mấy lời cô y tá kia nói, bạn gái của bác sĩ Tần? Chẳng qua chỉ là mấy con tép tôm vô dụng, thậm chí còn không nhìn thấu được lòng người.

Phó Thư Hàm lại cười, nhấc chân lên, chậm rãi đuổi theo bóng dáng người đàn ông sắp biến mất.

Cô ta muốn nhìn xem người này là ai.