Chương 54: Sờ yết hầu

Tần Mộng Viễn xoay người đi về phía phòng nghỉ, khóe mắt đã nhìn thấy bóng người đi theo mình từ phía xa, anh hơi nheo mắt, bước chân nhanh hơn, nhanh chóng mở cửa phòng nghỉ rồi đi vào trong.

Cửa sổ trong phòng nghỉ hé mở, gió lạnh lùa vào trong.

Chỗ phồng lên trên giường lập tức khiến lòng anh mềm nhũn.

Cô bé của anh vẫn đang ngủ, cô ngoan ngoãn như vậy, không hề biết bên ngoài có người đang để ý tới cô như hổ rình mồi, anh cần phải bảo vệ cô thật tốt mới được.

Tần Mộng Viễn nhẹ nhàng đi tới, ngồi xuống mép giường.

Không biết cô ngủ kiểu gì mà chiếc áo vốn lót dưới người cô bị cô lấy ra che mặt, chỉ để lại cái đầu đầy tóc trên gối.

Cô thở nhẹ, bề mặt quần áo hơi nâng lên rồi hạ xuống, giống như một con thú nhỏ cuộn tròn người lại khi ngủ.

Tần Mộng Viễn xoắn một lọn tóc quanh ngón tay, cảm giác mềm mại mỏng manh, khi đưa lên mũi, anh ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt.

Anh nghĩ đến mùi hương này từng nằm trên giường dựa vào anh, trái tim bất giác mềm nhũn, quét đi cảm xúc chán ghét khi nhìn thấy dáng vẻ kệch cỡm vừa rồi của Phó Thư Hàm.

Anh nghịch tóc cô, xoắn mấy vòng quanh ngón tay cho đến khi không thể quấn được nữa, tuột khỏi tay anh, lúc này anh mới từ từ bỏ chiếc áo đang che mặt cô xuống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng mịn đang ngủ ngon lành lộ ra ngoài, hai má đỏ ửng, cái miệng nhỏ hơi hé mở, giống như cá con muốn phun bong bóng.

“Bé cưng, dậy thôi nào.” Tần Mộng Viễn nghịch ngợm mái tóc của cô đến rối tung, anh không có kinh nghiệm chải tóc cho con gái cho nên càng khiến mái tóc rối tung hơn, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp như ẩn như hiện.

Anh dứt khoát vén tóc cô ra sau, để lộ vầng trán, anh hôn lên từng chút một, đầy tình cảm.

Dung Nhan bị nụ hôn của anh đánh thức, trán cô ẩm ướt, khi cô mở mắt ra, cô nhìn thấy yết hầu nhô lên của người đàn ông.

Một hòn đá cứng nhỏ lên xuống ở cổ anh.

Vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc cô vẫn trống rỗng nên cô vươn tay chạm vào nó.

Vừa mới chạm vào, người đàn ông đã kéo một chút khoảng cách.

“Dậy rồi à?” Tần Mộng Viễn nắm bàn tay đang giơ giữa không trung của cô, hai ngón tay nắm cổ tay lắc trước mặt cô, đùa giỡn với cô.

Dung Nhan lại theo dõi viên đá nhỏ thần kỳ kia, tại sao chỉ đàn ông có mà phụ nữ không có? Với cả tại sao cô chạm vào bác sĩ Tần lại tránh né? Chỗ đó nhạy cảm lắm sao?

“Em muốn sờ…” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, thậm chí còn chưa mở miệng, giọng mũi hơi nặng.

Rất dễ dàng làm nũng.

Là do anh tự mình bày ra, anh chỉ có thể tự mình dỗ dành.

“Được rồi cho em sờ.” Tần Mộng Viễn mỉm cười cúi người xuống, nắm tay cô đặt lên cổ mình.

“Nó cứng…” Dung Nhan nhắm mắt lại, đầu ngón tay vuốt ve hòn đá nhỏ kia.

“Ừm.” Tần Mộng Viễn đáp lại, giọng nói hơi run rẩy.

Hòn đá nhỏ bị đầu ngón tay ấn khẽ rung lên, Dung Nhan cảm thấy chơi khá vui, cô khờ khạo cười thành tiếng, đầu ngón tay di chuyển lên xuống.

“Em muốn nó cử động.” Cô nhướng mày cười ranh mãnh.

“Phía dưới của cha cử động cho em xem.” Tần Mộng Viễn cong đầu gối, đẩy chân cô ra, nhẹ nhàng ấn eo cô, chọc vào giữa hai chân cô.

“Không muốn…em muốn phía trên phải cử động.” Dung Nhan vặn vẹo eo trốn anh.

Tần Mộng Viễn bất đắc dĩ gõ trán cô, anh ngửa cằm, làm động tác nuốt.

Yết hầu của anh lên xuống, cọ vào lòng bàn tay của Dung Nhan, cọ đến mức cô cười khanh khách.

Tần Mộng Viễn không ngờ cô mê chơi như vậy, nghịch ngợm giống như trẻ con, tiếng cười du dương của cô khiến tâm trạng của anh nhẹ nhõm hơn.

“Chơi đủ rồi thì xuống giường thôi nào.” Anh lật người cô lại, đét hai cái lên cặp mông mềm mại của cô.

“A…” Dung Nhan thở nhẹ một tiếng, cười khanh khách nép vào trong lòng ngực anh.

Cặp chân trắng nõn nhấc lên, làn váy nhẹ nhàng trượt xuống đến đùi, để lộ ra tiểu huyệt hồng hào, lối vào vẫn còn hơi đỏ.

Anh đè người xuống, áp đôi môi ấm áp lên tai cô, dùng ngón tay vuốt ve làn da mỏng manh.

“Phía dưới có đau không?”

“Có một chút, lúc cọ xát chân hơi đau…” Mặt cô đỏ bừng vùi vào trong gối.

Không hề cường điệu, thật sự đau, mỗi lần làm anh đều mạnh mẽ, sau khi xong việc cô thậm chí còn không thể khép chân lại, lực ma sát hơi đau nhức.

Dung Nhan không biết do mình gầy quá hay cây gậy của bác sĩ Tần quá lớn, cô cũng không cần phải so sánh với người khác, tất cả kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙© của cô đều do bác sĩ Tần dạy.

Tần Mộng Viễn nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn, thành thật của cô, trái tim anh run lên, anh xoa khuôn mặt non nớt của cô, giọng điệu vô cùng dịu dàng nói: “Lần sau cha làm nhẹ hơn được không? Nếu bé cưng đau thì cứ nói với cha.”

“Ừm…Đôi khi em nói với anh nhưng anh không nghe, không ngừng đâm vào, giống như bị điên vậy…” Dung Nhan hơi uất ức, cô chọc vào ngon tay anh.

Cũng không hẳn giống như bị điên, mà là cây gậy kia cứ đâm vào trong cơ thể cô hết lần này đến lần khác.

“Xin lỗi, lần sau cha sẽ khống chế bản thân, cha nói thật đó, tại nơi đó của bé đẹp quá, cha chỉ muốn đυ. chết nó thôi…Muốn thọc cho đến khi nó có hình dạng dươиɠ ѵậŧ…”

Càng nói thì càng lạc đề, Dung Nhan đặt chân lên người anh, bò lên, xấu hổ muốn che cái miệng nói những câu tục tĩu đó.

Cô trừng mắt nhìn anh, tựa như muốn nói từ trước đến giờ không phải anh đều làm như vậy sao?

Tần Mộng Viễn ôm eo cô, bàn tay xoa đùi cô, nhẹ nhàng đề nghị: “Vậy lần sao cha bất động, để bé cưng ở trên được không?”

“Không được!” Dung Nhan bực bội, xấu hổ nói, đầu cô đập vào ngực anh, nắm tay đấm anh.

Tần Mộng Viễn nhịn cười, tiếp nhận nắm đấm mềm mại của cô.

Náo loạn một lúc, anh ôm cô lên, lấy ra một vật màu trắng từ trong túi.

Sau khi xem xét kỹ càng, cô xấu hổ đến mức muốn đá vào đầu gối của người đàn ông.

“Mặc qυầи ɭóŧ đi nào em yêu.” Đầu ngón tay của anh vuốt ve đôi chân của cô gái, thì thầm dụ dỗ.

“Không! Nó bẩn!” Dung Nhan cáu kỉnh.

Tần Mộng Viễn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng chân thành, “Không bẩn, nó được cất trong túi cha, khi nào cha nhớ bé thì mới sờ…”

Buổi sáng kiểm tra phòng bệnh một lượt, giao lưu với bệnh nhân, nghe nhóm bác sĩ thực tập báo cáo…Bác sĩ Tần dùng bề ngoài lịch lãm và thái độ điềm tĩnh đối mặt với mọi người, nhưng không một ai biết trong túi áo blouse trắng của anh có một chiếc qυầи ɭóŧ của con gái, đó là qυầи ɭóŧ của cô.

Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh đó thôi cũng khiến Dung Nhan xấu hổ và tức giận.

Hu hu hu, bác sĩ Tần thật biếи ŧɦái…