Chương 56: Nhan Nhan, gần đây con yêu rồi à?

Trong bãi đậu xe của bệnh viện thành phố, Dung Nhan vừa mới đẩy cửa xe ra một chút thì phía sau đã có một lực mạnh kéo cô về.

Lưng cô áp vào vòng ngực rắn chắc của người đàn ông, ngón tay thon dài của anh nâng cằm cô lên, đôi môi ấm áp bao phủ cô.

Dung Nhan đành phải há miệng theo ý muốn của anh, đón lấy cái lưỡi linh hoạt của anh.

“Ư…” Kỹ thuật hôn của cô không giỏi, vẫn đang trong quá trình học tập, cô cẩn thận ngậm lưỡi của người đàn ông trong miệng, dùng răng cắn nhẹ, không dám dùng lực, sợ mình cắn anh bị thương.

Quấn lấy nhau một lúc lâu, cả hai người đều thở dốc, cơ thể áp sát, rúc vào nhau.

Tần Mộng Viễn liếʍ đôi môi đỏ mọng của cô từng chút một, nhẹ nhàng, tỉ mỉ miêu tả hình dáng đôi môi xinh đẹp của cô.

“Vào cùng em nhé?” Anh xoa bả vai của Dung Nhan, bàn tay to rộng bao bọc cánh tay gầy gò của cô.

Dung Nhan lập tức duỗi thẳng cái eo đang mềm oặt của mình, cô lắc đầu, nỗ lực xua tan bầu không khí ái muội trong không khí, “Không cần đâu, em đi một mình được, bác sĩ Tần, anh mau đi làm đi.”

Cô vẫn chưa nói với mẹ về việc mình hẹn hò với bác sĩ Tần, cô không biết phải nói như thế nào, cũng không dám nói.

Mặc dù là gia đình đơn thân nhưng Dung Nhan được dạy dỗ rất nghiêm khắc, khi còn trẻ, mẹ cô là giáo viên tại một trường cấp hai trên thị trấn, bà dịu dàng nhưng cũng rất nghiêm khắc, nếu không phải vì bệnh nặng thì lần trước cũng sẽ không bị mẹ con Vu Mẫn và Phó Thư Hàm bắt nạt đến mức xấu hổ, chật vật như vậy.

Tần Mộng Viễn nhíu mày, nhéo gò má ửng hồng của cô gái, “Anh không thể ra ngoài ánh sáng gặp người khác?”

“Không phải không phải!” Dung Nhan vội vàng xua tay, sao cô có thể không thích bác sĩ Tần được?

“Em, em vẫn chưa nói với mẹ chuyện em hẹn hò với anh…” Cô cụp mắt, lông mi vừa dài vừa cong, cô cúi đầu nhìn ngón tay mình.

Hay lại làm nũng.

Nhưng anh là người được lợi nhất.

Tần Mộng Viễn chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười, anh xoa đỉnh đầu cô, “Đi đi, không làm khó em nữa, khi nào em cảm thấy ổn thì chúng ta công khai mối quan hệ nhé?”

Cô gái nhỏ vừa nghe thấy vậy liền cười tươi, vui mừng nhào vào trong lòng ngực anh, cô rất trong sáng, không có nhiều cách thức để cảm ơn, chỉ biết ngượng mùng chu môi hôn lên má anh.

“Bác sĩ Tần tốt nhất!”

Sau khi giọng nói trong trẻo, nhỏ nhẹ nói xong liền bay ra ngoài giống như con bướm nhỏ duyên dáng, rõ ràng là rất vui vẻ.

Tần Mộng Viễn nhìn bóng lưng của cô, nhất thời cảm thấy bản thân giống như con chó của cô, được cô hôn một cái liền cam tâm tình nguyện muốn liếʍ cô.



Y tá vừa mới rút kim tiêm ra, Dung Nhan muốn tiến tới cầm bông gòn cầm máu cho mẹ.

“Bà Dung, con gái bà lại đến thăm bà nữa này, đúng là cô gái hiếu thảo!” Y tá cười tủm tìm nhường vị trí của mình cho Dung Nhan.

Nghe người khác khen con gái mình, Dung Nguyệt Đàn cũng vui vẻ, bà mỉm cười, sờ tóc Dung Nhan: “Mẹ không yếu như vậy đâu, chỉ cần ấn chặt là ổn thôi, ngồi xe đến đây có mệt không con?”

Bệnh nặng kéo dài mấy năm vẫn chưa khỏi, Dung Nguyệt Đàn ngày càng gầy yếu, cánh tay vuốt ve mái tóc của Dung Nhan giống như da bọc xương, có thể nhìn thấy rõ mạch máu, còn có một vết máu ứ nơi vừa bị kim đâm.

Dung Nhan nhớ tới mẹ khi cô còn nhỏ, lúc ấy mẹ vẫn dạy học, chưa bị bệnh.

Dù lúc đó khó khăn nhưng mỗi khi mẹ đứng trên bục giảng, tay cầm phấn viết, tay cầm quyển sách, mẹ luôn phấn chấn, đọc từng chữ một, đó là một tinh thần của giáo viên, cũng là của một học giả văn học.

Sự bướng bình và kiên cường của Dung Nhan khi đối phó với nhà họ Phó phần lớn đến từ lời nói và việc làm của mẹ.

“Mẹ, con không mệt!” Nhớ tới khoảng thời gian nghèo khó nhưng bình yên đó, hốc mắt Dung Nhan chua xoát, cô nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực mẹ, không muốn rời xa.

Cũng may, với sự trợ giúp của bác sĩ Tần, có lẽ mẹ sẽ sớm bình phục, đứng trên bục giảng một lần nữa.

Dung Nhan lén lút cúi đầu ngăn nước mắt chảy xuống.

“Con rót cho mẹ chút nước ấm.” Cô thấy khóe môi của mẹ hơi bong tróc, bởi vì buổi sáng kiểm tra sức khỏe cần phải nhịn đói, nhưng vẫn có thể uống nước ấm.

Phòng bệnh là phòng hai người, Dung Nguyệt Đàn đau ốm gần một năm, mới chuyển tới bệnh viện thành phố được ba tháng, người nằm trên giường bệnh bên cạnh đã thay đổi nhiều lần, kể từ khi bệnh nhân cuối cùng xuất viện, phòng bệnh này chỉ còn một mình bà.

Ấm đun nước nóng trên tủ đầu giường trống rỗng, trong phòng cũng không có nước để đun, Dung Nhan chỉ có thể đi ra ngoài hành lang lấy nước, đi tới đi lui, đổ nước ấm, rồi mở cửa sổ thông gió, bận rộn từ trong ra ngoài.

Dung Nguyệt Đàn dựa vào đầu giường, trong lòng vui mừng lại chua xót, đứa con gái duy nhất của bà, ở độ tuổi 21 đẹp nhất, đáng lẽ nên học tập, kết bạn ở đại học, tận hưởng tuổi trẻ, lại phải chăm sóc, lo lắng cho người mẹ ốm đau này.

Suy cho cùng bà cảm thấy vô cùng có lỗi, bà làm mẹ nhưng lại lơ là trách nhiệm của bản thân, dường như chưa từng cho con gái mình một ngày yên ổn.

“Con đừng bận rộn nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Dung Nguyệt Đàn dịu dàng nói.

“Không sao đâu mẹ, con lau xong chỗ này trước đã.” Dung Nhan lấy nước, vắt khăn lông, lau tủ đầu giường.

Cô gái đang thu dọn đồ đạc trên bàn, vòng eo thon thả, đường hông xinh đẹp được bao bọc dưới chiếc quần jean bó sát, thiếu nữ trưởng thành rút đi sự ngây ngô, động tác dần lộ ra vẻ duyên dáng, quyến rũ.

Dung Nguyệt Đàn mơ hồ nhận ra con gái mình hơi khác so với trước, chậm rãi nói: “Nhan Nhan, gần đây con yêu rồi à?”