Chương 2

Trong phòng nghỉ có TV, đang phát sóng trực tiếp trận đấu.

Lễ trao giải có vài vị lãnh đạo của Quốc Phòng Đại, người mặc thường phục, trao giải huy chương đồng cùng cúp cho hạng ba, kết hợp với chụp ảnh lưu niệm.

Mạnh Hành Chu là quán quân, là trung tâm của Quốc Phòng Đại, Hạ Tang Từ từ trong TV nhìn thấy có không ít người muốn chụp chung với anh, còn có nhiều phóng viên truyền thông ở đó phỏng vấn.

Bận rộn xong, Mạnh Hành Chu trở lại phòng nghỉ, đã là bốn mươi phút sau.

Anh cầm cúp huy chương ở trong tay, kêu Hạ Tang Tử, hai người cùng rời đi.

Đi được hai bước, Mạnh Hành Chu nói với cô: "Anh phải về kí túc xá, anh không cầm chứng minh thư."

Hạ Tang Tử gật đầu, "Được, vậy em chờ anh dưới lầu."

Mạnh Hành Chu từ xoang mũi ừ một cái, cũng không trả lời lại.

Hạ Tang Tử luôn biết, Mạnh Hành Chu là người ít nói. Lúc còn ở Nguyên Thành, thời gian bọn họ ở chung nhiều, trên cơ bản đều là cô nói chuyện, anh nghe, ngẫu nhiên mới nói tiếp.

Nhưng lúc ấy, Hạ Tang Tử còn cảm nhận được là Mạnh Hành Chu nguyện ý nghe cô nói. Không như bây giờ, nhìn thấy cô cũng không mấy tình nguyện.

Mạnh Hành Chu chân dài, ở trường quân đội lâu rồi, đi đường so với người thường cũng nhanh hơn, Hạ Tang Tử theo không kịp, bị Mạnh Hành Chu vứt một khoảng ngắn, tâm tình càng thấp.

Ven biển Lan Thị, một năm thì có mùa hè là dài nhất, từ đầu tới cuối đều là nóng bức, ít khi nhiệt độ hạ xuống.

Hạ Tang Tử buổi sáng đi vội, không rảnh xem dự báo thời tiết, cứ theo thời tiết của Nguyên Thành mà tìm quần áo mặc. Lúc đi ra đại viện quân đội, đội cảnh vệ ngày thường chạy thể dục buổi sáng cũng không thổi còi.

Nguyên Thành không thể so với Lan Thị, tháng này vẫn còn mặc đồ mua xuân.

Hạ Tang Tử từ khi xuống máy bay đã chạy tới chạy lui, không rảnh để ý chính mình có nóng không. Bây giờ rãnh rỗi, đi bộ trên quảng trường nhỏ không mái che, mới phát giác oi bức.

Mặt trời sau 12 giờ là gắt nhất, còn chưa đi ra cổng trường, trán đã toát một tầng mồ hôi mỏng.

Hạ Tang Tử nhìn bóng dáng Mạnh Hành Chu, không biết có phải anh cố ý không mà làm cô đuổi không kịp, anh cũng chả đợi.

Cảm xúc nhỏ quấy phá, Hạ Tang Tử đơn giản dừng lại, không hề đi nữa.

Cô đặt ba lô xuống, đem váy dài len bên ngoài cởi ra, bị tay áo dài che chắn cả buổi sáng, bây giờ mới mát được một chút, thích ý vô cùng.

Hạ Tang Tử đột nhiên xuất hiện trước mặt, đánh gãy nửa năm thời gian tiêu phí của Mạnh Hành Chu, mới bình phục cảm xúc.

Anh cũng không thể mặc kệ Hạ Tang Tử, chính là không biết, phải đối mặt với cô như thế nào.

Đi được một đoạn, cảm giác phía sau không có tiếng gì, Mạnh Hành Chu dừng lại, thu hồi suy nghĩ trong đầu, quay đầu nhìn, mới phát hiện Hạ Tang Tử bị vứt ở phía xa. Nhìn một chút, cô so với trước khi nghỉ đông tựa hồ gầy hơn chút, cũng cao hơn chút.

Váy dài bị gió thổi bay, hơi đong đưa, hai dây váy nhìn cô càng thêm gầy, dưới ánh mặt trời, làn da càng thêm trắng.

Hạ Tang Tử rũ mắt chỉnh lại váy, biểu tình chuyên chú, không phát hiện Mạnh Hành Chu đang nhìn. Không để ý, mái tóc hạ xuống che khuất đôi mắt, cô giơ tay vén ra phía sau tai, gương mặt lộ ra không bỏ sót điểm nào, ngũ quan điểm đạm lại an tĩnh.

Hầu kết Mạnh Hành Chu lăn lộn hai cái, ánh mắt hơi trầm xuống, không dấu vết dời tầm mắt đi, nhìn về phái hai lùm cây bên đường. Không mở miệng thúc giục, cũng không đi qua, chỉ đứng yên tại chỗ chờ.

Lúc nghỉ đông khi đó, Hạ Tang Tử còn học lớp 12, cả ngày mặc đồng phục, tóc đuôi ngựa buộc cao. Bây giờ cô từ cao trung thành sinh viên, đồng phục cùng tóc đuôi ngựa cũng không có, bỏ bớt khí chất học sinh, đứng ở đó, đã là cô gái duyên dáng yêu kiều.

Hạ Tang Tử xử lí xong quần áo, ngẩng đầu nhìn thấy Mạnh Hành Chu ở phía trước đang đợi, trong lòng ngẩn ra, đi đến bên cạnh anh.

Cô kì thật có nhiều lời muốn hỏi, lại không biết hỏi từ đâu.

Mạnh Hành Chu vô tình mà cố ý, để cô đi đến chỗ bóng râm, còn anh đứng bên ngoài.

Trên đường gặp mấy bạn học, bọn họ nhìn thấy bên cạnh Mạnh Hành Chu có cô gái, trong mắt đều muốn rơi ra.

Vốn định chế nhạo hai câu, lại ngại tính tình ngày thường hung dữ của anh, cuối cùng đều từ bỏ, chỉ là nhìn Hạ Tang Tử thêm vài lần, ánh mắt tràn ngập sự không thể tin.

Hạ Tang Tử bị loại ánh mắt kì quái "Cậu còn có thể ở cùng với con gái", "Trời ạ, nơi này còn có sinh vật con gái sao", "Cậu phản bội tổ chức", làm cả người không được tự nhiên.

Cô càng không mở miệng được, đợi cả đám đi xa, châm chước một chút, nhẹ giọng hỏi anh, "Ba tuổi, trường của anh có nữ sinh không?"

"Không nhiều lắm."

"Vậy các anh sinh hoạt bên trong, nam nhiều nữ thiếu, mấy nam sinh dư lại phải làm sao bây giờ?" =)))))

Mạnh Hành Chu càng nghe càng khong đúng, anh ghé mắt nhìn cô, "Cái gì làm sao bây giờ?"

Hạ Tang Tử biểu tình phức tạp, "Chính làm, mấy nam sinh dư lại, sẽ biến đổi hưởng thụ như trong phim sao?"

"......"

Hạ Tang Tử vẫn chưa tiếp thu được, Mạnh Hành Chu cũng không biết rõ tình huống, chợt cau mày, đến nổi mày muốn vắt ra nước.

Cô cơ hồ là bất cứ giá nào, đề nghị nói, "Ba tuổi, nếu không chúng mình nghỉ học đi, tìm một trường tỉ lệ nam nữ cân bằng khác." (*Lạy chị* =)))))

Mạnh Hành Chu không thể nhịn được nữa, đánh gãy phán đoán không đâu của cô, "Em câm miệng."

Hạ Tang Tử không nói thêm nữa, an tĩnh nửa phút, lại nói, "Du Du lúc nào cũng nói, anh đừng tìm chị dâu thô lỗ cho cậu ấy."

"Chị dâu thô lỗ cũng không được, nếu ngay cả chị dâu đều không phải, thật là......"

.....Làm sao bây giờ a.

Mạnh Hành Chu duỗi tay, một tay nắm cằm Hạ Tang Tử, chuyển đầu cô qua. Khom lưng, cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, giống như muốn ăn tươi nuốt sống, gằn từng chữ nói, "Nửa năm vừa rồi, em đọc sách đến ngốc rồi."

Hạ Tang Tử không thể nói nên lời, chỉ có thể lắc đầu.

Con gái không thể so với đám con trái, mấy tên con trái ở trường quân đội sinh hoạt hơi thô lỗ, mặt trắng hồng, mềm đến mức muốn chạm vào thật phiền toái.

Mạnh Hành Chu không còn sức nữa, buông tay ra, hai sườn mặt của Hạ Tang Tử vẫn còn lưu lại dấu tay nhạt.

Anh thả chậm bước chân, tạm chấp nhận tốc độ của cô, ngoài miệng hùng hổ, "Đừng học hỏi Mạnh Hành Du, suốt ngày chỉ xem mấy truyện tranh ngốc nghếch."

Hạ Tang Tử cho rằng anh không hiểu, lên tiếng giải thích, "Gọi là đam mỹ."

"...."

Mạnh Hành Chu càng bực bội, không hiểu sao mình có thể bàn luận dài ngắn với cô gái này làm cái gì.

Mắt thấy đã tới kí túc xa, kêu Hạ Tang Tử chờ dưới bóng cây, cầm đồ chạy lên lầu, tốc độ so với ngày thường còn nhanh hơn.

——

Khoảng cách giữa Quốc Phòng Đại và Quân Y Đại chỉ cách một con phố.

Mạnh Hành Chu dẫn Hạ Tang Tử đến trường lấy hành lý, ở gần trường học, chọn một khách sạn nhìn được được.

Đi đến cửa, Mạnh Hành Chu đột nhiên dừng lại, tựa như nghĩ tới cái gì, quay đầu nói với cô, "Em ở bên ngoài chờ anh, anh thuê phòng xong, sẽ báo số phòng, em tự mình lên."

Như thế nào giống như bọn họ vụиɠ ŧяộʍ yêu đương thế này.

Hạ Tang Tử dùng não quá độ, không được tự nhiên hỏi, "Tại sao?"

Mạnh Hành Chu đạm thanh giải thích, "Bên này quản nghiêm, người nào có chứng minh thư mới được."

"....À, được."

Hạ Tang Tử có chút xấu hổ, ngoan ngoãn gật đầu, đến chỗ mát chờ anh.

Nhìn một thân huấn phục của Mạnh Hành Chu, kéo hành lí của cô đi càng ngày càng xa, trong lòng Hạ Tang Tử không nói lên được tư vị gì.

Được chăm sóc tất nhiên tốt, nhưng Mạnh Hành Chu đối với cô, rốt cuộc là có chỗ nào không đúng.

Bọn họ không hề thân thiết, không hề không giấu nhau gì, thậm chí xem như không có gì để nói.

Nửa năm qua, phảng phất từng chút một, chung đυ.ng giữa cô và anh, đều cách một con sông

Mà cô lại không biết, con sông này mọc lên từ lúc nào.

Lúc này, điện thoại báo có tin nhắn, Hạ Tang Tử mở ra xem, là của Mạnh Hành Du.

"Gặp anh tớ chưa?"

Hạ Tang Tử trả lời đúng sự thật, "Thấy rồi, anh ấy là quán quân."

"Không hồi hộp chút nào."

Mạnh Hành Du đánh chữ rất nhanh, lại nhắn một tin, "Kì thật tớ cũng không thật thích cậu, nhưng so với mấy nữ nhân thô lỗ kia, cậu còn tính hiểu biết gốc rễ. Thiên thời địa lợi nhân hoà, cậu mà còn không bắt được anh tớ, về sau đừng nhận là người của Mạnh mỗ đây."

Hạ Tang Tử dở khóc dở cười: "Được."

Mạnh Hành Du còn chưa nhắn lại, Mạnh Hành Chu đã nhắn tin số phòng cho cô.

Hạ Tang Tử cũng không dám để anh đợi lâu, cũng không có thói quen làm người khác đợi.

Cô đành phải kết thúc cuộc nói chuyện phiếm với Mạnh Hành Du, nói trọng điểm, "Buổi tối tớ gọi lại cho cậu, anh ấy mướn phòng xong rồi."

"????????"

Hạ Tang Tử cất điện thoại, đi một đường vào khách sạn, đi đến thang máy lên lầu hai mươi ba.

Ra thang máy, Hạ Tang Tử đi theo bảng hướng dẫn bên phải, cô chỉ lo nhìn dãy số, không chú ý đường phía trước, cũng có người từ phòng đi ra, đυ.ng vào cô.

Túi xách nữ sinh đó rớt trên đất, Hạ Tang Tử hồi phục tinh thần, vội nhặt lên cho cô ta, mặt đầy xin lỗi, "Ngại qua, không đυ.ng trúng cô chứ?"

Nữ sinh liếc mắt đánh giá cô một cái, cầm túi của mình, "Không có gì."

Sau khi nữ sinh đó rời đi, Hạ Tang Tử tiếp tục tìm phòng, lần này nhớ kĩ nhìn đường.

Đi đến cuối hành làng, cửa phòng mở ra, cô ngẩng đầu nhìn số phòng, xác nhận không nhầm mới đi vào.

Còn chưa thấy Mạnh Hành Chu, trong phòng đã truyền đến tiếng tru rít gào của con gái

——

"Mạnh Hành Chu anh chính ma quỷ ——!"

"Vị thành niên cũng không buông tha a ——!"

"......"

Nghe thấy giọng của Mạnh Hành Du, Hạ Tang Tử vừa nghĩ đến chính mình nói, phản ứng lại, hiểu lầm rồi, chạy nhanh vào giải thích.

Thấy Hạ Tang Tử đi vào, Mạnh Hành Chu cho cô một ánh mắt, không tiếng động ngăn cản cô lên tiếng, chính mình trả lời Mạnh Hành Du, "Em tác nghiệp chưa đủ sao?"

Mạnh Hành Du ồn ào đến lợi hại, tựa như phóng hoả tiễn, "Anh không thể bởi vì Hạ Tang Tử ngốc nghếch mà khi dễ cậu ấy. Anh dám làm xằng bậy, em lập tức nói với ông."

Hạ Tang Tử không nhịn được, bên cạnh nhỏ giọng nói, "Du Du, không phải như cậu nghĩ."

Mạnh Hành Du chỉ thiếu không từ trong điện thoại vươn tay túm cô đem về Nguyên Thành: " Cậu bây giờ lập tức, tránh xa tên đàn ông thối này ngay."

Mạnh Hành Du thường ngày ở nhà, chính là bảo bối trong lòng bàn tay. Bố mẹ yêu thương, ông bà lại che chở, dung túng từ nhỏ đến lớn. Phóng mắt nhìn lại, toàn bộ Mạnh gia, người có thể trấn trụ được nữ ma đầu nhỏ này, chỉ có anh trai có nữ ma đầu mà thôi.

Mạnh Hành Chu trầm mặc chớp mắt một cái, ngữ khí ngược lại ôn nhu một chút, "Lần trước em nói muốn điện thoại mới đúng không?"

"Đúng vậy." Mạnh Hành Du trả lời rất nhanh, lập tức nghĩ lại đang còn cái nhau, không thể mất mặt, liền nói, "Em mới không hiếm lạ, anh đừng hối lộ em. Em bây giờ cho dù có mười cái điện thoại trong tay, quỳ gối trước mắt cầu xin em cầm, cũng đừng mơ tưởng bịt được miệng em."

"Anh mua rồi, ở trong kí túc xá của anh, là màu hồng phấn em thích nhất."

Mạnh Hành Du đột nhiên an tĩnh lại.

Mạnh Hành Chu khẽ nhếch miệng, bất ngờ nói, "Quay về, anh sẽ lấy lại, quăng vào thùng rác."

"....."

An tĩnh ba giây, Mạnh Hành Du ở đầu kia điện thoại kêu rên mấy tiếng, muốn nổ tung.

Mạnh Hành Chu hoàn toàn không để ý tới, tắt điện thoại.

Hạ Tang Tử bên cạnh nhìn, nội tâm không đành lòng, "Anh thật không cho cậu ấy sao?"

Mạnh Hành Chu dựa vào ghế, có chút mệt mỏi, lừoi biếng nói, "Tháng tư là sinh nhật con bé, chỉ cần mở miệng nói là được."

Hạ Tang Tử nghe hiểu.

Quà sinh nhật của em gái, khẳng định phải có rồi.

Nói đến sinh nhật, ánh mắt Hạ Tang Tử ảm đạm. Ngồi ở mép giường, nắm khoá kéo của áo khoác, không mấy vui vẻ, "Ba tuổi, anh thật bất công."

Mạnh Hành Chu híp mắt, không có tinh thần, phân tâm hỏi, "Cái gì?"

Hạ Tang Tử thấy thái độ của anh như có lệ, hoả khí liền bùng lên, ngẩng đầu lên, biểu tình như buộc tội anh.

"Sinh nhật năm nay của em, anh cái gì cũng không có, chúng ta cùng ngày sinh nhật mà."

"Không đưa thì thôi, anh còn rời Nguyên Thành, ngay cả chào tạm biệt cũng không nói."

"Không nói cũng thôi đi, nhưng hơn nửa năm, ngay cả phương thức liên lạc cũng không có."

"Em gọi cho anh nhiều vậy, nhắn cũng chục tin, chỉ thiếu không kêu chim bồ câu đưa thư đưa đến tận giường của anh thôi."

Hạ Tang Tử kích động, cô từ mép giường đứng lên, đi đến trước mặt anh. Cũng không biết lấy lá gan ở đâu, giơ tay gỡ xuống huấn mũ của anh, che đi khuôn mặt tuấn tú.

Còn chưa đủ, cách mũ, Hạ Tang Tử trên mặt anh muốn làm gì thì làm, thuận tiệm trả thù vừa rồi anh véo mặt mình nữa.

Mạnh Hành Chu bị mũ che khuất, không thấy lệ khí. Hạ Tang Tử càng tự tin, "Ba tuổi, anh nói xem, anh chính là tra nam (*)."

"......"

(*) Tra nam: gã đàn ông tệ bạc.

____________________________________________________

Mạnh Hành Du cũng có truyện riêng, nhưng chỉ mới có văn án thôi, tạm dịch "Cây lựu ngọt như đường"

Văn án:

Mạnh Hành Du quen Trì Nghiễn trên đường cao tốc.

Hai xe theo đuôi nhau, một chiếc siêu xe, một chiếc xe second-hand cũ rích.

Mạnh Hành Du thấy người gây hoạ tướng mạo thật tốt, vẻ ngoài cứ như thần tiên, liền nổi lên tà tâm trêu đùa, "Thêm WeChat kết bạn đi, thì không cần bồi thường tiền."

Sắc mặt Trì Nghiễn không thay đổi, ngồi trong chiếc xe cũ rích, từ trong bóp rút ra tờ chi phiếu, từ thân thể đến linh hồn đều kháng cự, "Xe của cô, tôi mua."

"....."

-

Từng có bà thầy bói tính qua mệnh của Mạnh Hành Du, nói rằng cô trời sinh phú quý, không lo ăn mặc, chỉ có bấp bệnh ở trong chuyện tình cảm.

Mạnh Hành Du không tin tà thuật, cho đến khi gặp Trì Nghiễn.

Cô dùng sự thật chứng minh, không dính khói lửa phàm tục trong hồ Hàn Nguyệt, cũng không phải khó theo đuổi.

Hôm sau, Trì Nghiễn dùng tên giả bình luận cho cô: [ trở về, anh sẽ dạy cho em]

Mạnh Hành Du thiếu chút nữa giận đến mức muốn chết: [như thế nào, em trị không được anh, còn không trị được người khác sao?]

Trì Nghiễn trả lời: [anh dạy cho em, làm thế nào theo đuổi được anh.]

*bá vương tiểu phú bà x tiên khí khối băng phúc hắc nam

p/s: đọc xong văn án muốn ôm luôn =))))))). Đọc truyện này Hành Du đáng yêu lắm luôn í.

- Vote đi vote, sẽ có phúc lợi ngay =)))), chương sẽ lên sàn trong hôm nay =)))))