Chương 32

Hạ Tang Tử giống như bị nhốt trong không gian trong suốt rất lớn, cô có thể thấy thế giới bên ngoài rõ ràng, nhưng đó lại là một thế giới không tiếng động, cô chỉ có thể nghe thấy hô hấp và nhịp tim của chính mình.

Hô hấp rất chậm, tim đập rất nhẹ, hết thảy giống như rất bình tĩnh.

Mu bàn tay của Hạ Tang Tử bị nước trà nóng đổ làm đỏ, cô cũng không cảm thấy đau, ném những lời bố Hạ nói ra sau đầu, xoay người đi về phía ban công, lấy cái chổi lại mà khom lưng quét mấy mảnh sứ nhỏ.

Hạ Tang Tử không hiểu bố Hạ, bố Hạ cũng không hiểu chính con gái của mình.

Nếu một hai phải dùng vài từ ngữ mấu chốt để hình dung Hạ Tang Tử, bố Hạ đại khái cũng chỉ có thể nghĩ tới: Hiểu chuyện, lạc quan, thông tuệ.

Cô khác hoàn toàn so với mấy đứa trẻ cần người lớn nhọc lòng. Lúc bố Hạ đi công tác, ngẫu nhiên nghe đồng nghiệp nói về con cái, hoặc nhiều hoặc ít đều có chỗ đau đầu, làm bố mẹ đều phải quan tâm đến con cái.

Nhưng ông thì không, nữ nhi của ông không có góc cạnh, luôn ngoan ngoãn nghe lời.

Nếu một hai nói về góc cạnh gì đó, cũng chỉ có 1 lần. Lúc cao trung một hai phải chuyển sang ban khoa học tự nhiên, Đại học thì lại vào Quân Y Đại.

Hạ Tang Tử không dựa theo con đường mà bố Hạ quy hoạch cho cô, không thi vào học viện ngoại giao, hai bên đều không ai chịu nhượng bộ, sau việc này làm mối quan hệ của hai cha con như đi lên một phiến băng mỏng.

Bố Hạ làm công việc ngoại giao hơn 20 năm, có thể nói ông rất chuyên nghiệp trong mấy việc giao tiếp này nọ, nhưng sở trường chuyên ngành của ông ở trước mắt con gái, hoàn toàn không có chỗ phát huy.

Tựa như giờ phút này, ông thậm chí không biết phải nói cái gì tiếp theo.

Hạ Tang Tử không lên tiếng quét sạch mấy mảnh nhỏ đầy đất, lại cất chổi ra ban công, làm xong tất cả, cô tựa hồ đã quên phòng khách còn có người, xoay người muốn lên lầu.

Bố Hạ đứng lên, nói với cô, "Trưởng bối đang nói chuyện, con liền tỏ thái độ này? Hạ Tang Tử, lễ phép giáo dưỡng của con đâu!"

Không, hiện tại không phải lúc dạy dỗ con cái.

Vừa dứt lời, bố Hạ liền hối hận, ông bây giờ nói gì cũng được, chỉ không nên thuyết giáo, quá lỗi thời.

Bước chân của Hạ Tang Tử dừng lại, qua vài giây, cô thu hồi chân lại, xoay ngừoi đến trước mặt ông, sắc mặt đạm nhiên.

Ánh mắt của cô xa lạ mà trống rỗng, giống như nhìn xuyên qua người bố Hạ, như đang nhìn một người không quen biết.

Qua vài giây, Hạ Tang Tử cười khẽ, rũ mắt không nhìn ông: "Lần trước, con......bà Lâm đã gọi điện thoại hỏi tình hình gần đây của con, bà ấy rất quan tâm, chỉ là ngay từ đầu không biết con không đến học viện ngoại giao, còn gọi điện thoại cho ban chiêu sinh nữa."

Cô vốn định nói "Mẹ con", nhưng chữ "Mẹ" này đã lâu lắm không gọi, thật sự trúc trắc khó có thể mở miệng. Gọi thẳng tên của bà thì càng thừa nhận lời bố Hạ nói cô không lễ phép không có dạy lúc nãy, cho nên Hạ Tang Tử vì tỏ vẻ tôn kính, xưng hô bà là bà Lâm.

Bố Hạ có ấn tượng với chuyện này, vợ trước của ông lúc trước có gọi điện thoại, hai người lúc đã nói chuyện thì khó tránh được lại cãi nhau một trận, rồi lại kết thúc trong không vui.

Nghĩ vậy, bố Hạ hừ lạnh, làm trò trước mặt Hạ Tang Tử, trào phúng vợ trước một câu, "Mẹ con có gia đình mới, con cho rằng bà ấy có thể để bụng chuyện của con sao."

Hạ Tang Tử phối hợp gật đầu, "Sau khi bà Lâm có gia đình mới, con đậu vào Đại học nào cũng không nhớ rõ, nhưng bố cũng sắp có gia đình mới nha."

Bố Hạ nhíu mày, sắc mặt không vui: "Bố và người mẹ không đáng tin cậy của con không giống nhau."

"Vậy bố có bao nhiêu đáng tin?" Hạ Tang Tử cười, châm chọc nói: "Bố đáng tin đến nỗi hai cha con chúng ta mười mấy năm qua đi, số lần gặp mặt còn không đến 20 sao?"

Bố Hạ tự giác hổ thẹn với nữ nhi của mình, ngữ khí nhẹ đi, "Tang Tử, công việc bố bận rộn, con bây giờ đã trưởng thành thì càng phải hiểu mới đúng chứ."

"Con vì cái gì phải hiểu?" Ánh mắt Hạ Tang Tử lạnh lẽo, "Bố hôm nay nói với con bố muốn tái hôn. Bố muốn nghe câu trả lời như thế nào?"

"Chuyện này hẳn nên nói cho con."

"Sau đó thì sao? Con phản đối thì bố không tái hôn sao? Con không muốn một người đàn bà xa lạ vào cửa, bố sẽ vì con là con gái bố mà nhường một bước sao? Phân lượng của con với bố, sẽ nặng hơn một gia đình mới sao?"

"Bố căn bản sẽ không, bố hôm nay chính là muốn cho con biết, làm con hiểu rõ, con sắp có mẹ kế thôi."

Con gái luôn ngoan ngoãn đột nhiên trở nên bén nhọn, bố Hạ có chút không biết ứng phó thế nào, "Con cũng chưa gặp qua dì ấy, đừng nói mấy lời võ đoán như thế."

Hốc mắt Hạ Tang Tử đỏ lên, đứng ở trên bậc thang nhìn xuống bố của mình.

Dung mạo của ông không có nhiều thay đổi so với trước, chỉ là thêm vài nếp nhăn, nhưng vừa lúc điểm thêm dấu vết năm tháng làm ông nhìn càng có mị lực hơn.

Ông có một công việc cực kì thể diện, là quan ngoại giao thành công trong sự nghiệp, ông là vì Hạ gia quang tông diệu tổ, nhưng chỉ duy nhất không có tư cách một người bố.

Hạ Tang Tử đột nhiên cảm thấy buồn cười, cô ngửa đầu nuốt nước mắt về, đầy gai nhọn nói với ông, "Bố không làm tròn trách nhiệm của người bố, không phải là đòi hỏi quá đáng, con có thể xem bố là bố sao?"

Cô trước kia vẫn luôn nói với chính mình, phải hiểu chuyện, phải ngoan ngoãn, phải nghe lời, bởi vì thầy giáo cùng trưởng bối đều luôn nói thế, bố mẹ đều thích con cái như vậy, cho nên cô đều luôn phải ngoan.

Cô chưa từng nghịch ngợm, cũng không gây chuyện, vĩnh viễn là học sinh nghe lời nhất trong lớp, mẹ đưa cô đi học rất nhiều lớp năng khiếu, cô cũng đi, bố kêu cô mỗi ngày phải luyện tiếng Tây Ban Nha, cô cũng luyện.

Cô giống như một con rối gỗ, nhưng rõ ràng cô nỗ lực như vậy, cuối cùng gia đình vẫn là rách nát.

Châm chọc nhất là, cô từ trước tới nay ngoan ngoãn hiểu chuyện, thế nhưng lại biến thành vũ khí thoái thác sắc bén của bố mẹ. Bởi vì cô không cần người phải nhọc lòng, bởi vì cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, cho nên chuyện gì cô cũng có thể.

Cho nên ngoan ngoãn hiểu chuyện thì có lợi ích gì, cô phải ngoan cho ai xem? Cô chỉ là dễ khi dễ mà thôi.

Mười mấy năm trước kia, Hạ Tang Tử vẫn luôn bức chính mình phải nhanh thành thục hơn, cô ẩn nhẫn khắc chế, không oán giận không trách cứ, không khóc không nháo, cô chưa bao giờ cảm thấy mệt.

Nhưng hôm nay, cô thật mệt mỏi.

Trước kia cô không giữ được một gia đình, giữ không được mẹ, bây giờ ngay cả bố cũng không giữ được.

Từ trước tới giờ, những thứ mà cô nỗ lực, thì ra một chút cũng đều không có ý nghĩa.

Ông bà Hạ ở trên lầu ngủ trưa bị động tĩnh dưới lầu làm tĩnh giấc, khoác áo đi xuống, thấy cháu gái mình đang vừa khóc, sau đó lại cười.

Bà Hạ cực kì đau lòng, duỗi tay ôm lấy Hạ Tang Tử, hốc mắt cũng đỏ lên, "Làm sao vậy? Tang Tử đừng khóc, có bà nội đây, bà nội ở đây."

Hạ Tang Tử ôm lấy eo bà Hạ, nước mắt chảy xuống gương mặt, lần đầu bộc phát tính tình, lần đầu ở trước mặt người nhà, phản nghịch như đứa nhóc 16 tuổi nên có, tuỳ hứng và không hiểu chuyện.

"Con rõ ràng cũng là một phần của Hạ gia. Vì cái gì, vì cái gì mọi việc đều không hỏi con, con không phải con rối để bài trí, con là người sống sờ sờ, cũng có tình cảm chứ."

"Ly hôn không hỏi con, cả bố lẫn mẹ cũng đều không hỏi, bây giờ muốn tái hôn, cũng vẫn không hỏi con. Tất cả mọi việc, con chỉ cần tiếp thu rồi lại tiếp thu thôi, con đây rốt cuộc tính là cái gì? Nếu không để bụng như vậy, lúc trước bố và mẹ đừng sinh con ra."

Từng chữ một nghe như cắt vào tim của bà Hạ. Bà không nghĩ đứa con trai nóng nảy như vậy, bọn họ còn chưa gật đầu, đã nói chuyện này với cháu gái.

"Không khóc không khóc, về phòng với bà." Bà Hạ vỗ về Hạ Tang Tử, nắm tay cô đi lên lầu.

Lúc đi ngang qua ông Hạ, người luôn ôn hoà như bà Hạ cũng phát tính tình: "Nhìn một chút đứa con trai tốt mà ông dạy kìa."

"......"

Ông Hạ một bụng oan uổng, không có chỗ phát tiết, nhìn bạn già và cháu gái vào phòng, thở dài một hơi.

"Mày quỳ xuống cho ông."

Ông Hạ cũng nổi nóng, ông đi hai ba bước xuống lầu, đến phòng khách cầm cây trượng, vung tay đánh lên đầu gối của con trai.

Lần này đánh có chút tàn nhẫn, bố Hạ không đứng vững, quỳ trên mặt đất, còn chưa kịp phản ứng, phía sau lại tiếp thêm một gậy, đau đến mày nhíu chặt.

"Anh thân là một người đàn ông, sự nghiệp này đúng là làm tốt lắm. Tôi bây giờ mỗi ngày tản bộ, gặp phải người quen đều nói cùng con trai tôi tranh đua, nhưng gia đình thì sao? Hạ Minh Sinh, gia đình của anh bị anh làm rối tinh rối mù, đúng là làm tôi mất mặt mà."

"Anh muốn tái hôn, anh muốn một gia đình mới, có thể. Nhưng ông đây còn chưa gật đầu, anh dựa vào cái gì mà lúc con bé chưa chuẩn bị tâm lí, cứ vậy mà nói với nó? ANh thật sự cho rằng con bé hiểu chuyện đến mức không có sự hỉ nộ ái ố của con gái sao."

Ông Hạ đúng là rất tức giận, khí thế áp ngừoi thì không nói, mỗi câu đều làm Hạ Minh Sinh không có chỗ dung thân.

"Anh cả đời này đều phải xin lỗi đứa nhỏ này, anh thua thiệt con bé quá nhiều. Tôi và mẹ anh mấy năm nay đều chiếu cố nó, nhưng chúng tôi trong xương cốt già rồi, đền bù không được mấy năm thiếu hụt tình thương của cha mẹ. Kết quả là anh lại cùng tiểu Lâm tạo nghiệp, toàn trả thù con bé."

"Minh Sinh à, Tang Tử năm nay mới 16 tuổi. Lúc anh 16 tuổi, gây hoạ xong còn bắt ông đây đi chùi đít. Anh nhìn xem anh với tiểu Lâm làm việc quái gì thế hả."

Hạ Minh Sinh quỳ gối tại chỗ, rũ đầu, không thấy rõ cảm xúc, yên lặng chịu từng đòn của ông Hạ.

Cuối cùng, ông Hạ đánh cũng mệt rồi, lời cũng nói xong, ông ném cây gậy xuống, nằm liệt trên sô pha, mặt đầy ưu sâu, thật lâu cũng không tan đi được.

——

Hạ Tang Tử ngày đó khóc rống một hồi, cô đã quên chính mình như thế nào ngủ ở phòng bà nội, ngày hôm sau tỉnh lại, Hạ Minh Sinh đã đi rồi.

Ông bà Hạ không nhắc lại chuyện hôm qua, Hạ Tang Tử cũng không nói, từng ngày trôi qua lại tiếp tục sống, hết thảy đều bình thường giống như cô nằm mơ vậy.

Nhưng Hạ Tang Tử không lừa được chính mình, buổi tối đi ngang qua phòng ông bà nội, còn có thể nghe hai người nói về việc kia, nói người phụ nữ kia như thế nào, nói rằng không hài lòng, nói rất nhiều rất nhiều.

Tất cả mọi việc đều chân thật, Hạ Minh Sinh thật sự trở về Nguyên Thành, ngày hôm qua cô thật sự phát giận, bố cô muốn tái hôn, cũng là sự thật.

Hạ Tang Tử không muốn nghĩ về những việc sau này, vài thứ đó làm cô hít thở không được.

Ngày Mạnh Hành Chu thi xong trở về, Nguyên Thành có trận tuyết đầu mùa.

Tuyết đầu mùa như lông ngỗng, từ sớm đến tối, chuyến bay Mạnh Hành Chu bị ảnh hưởng, lúc đáp xuống đã hơn 8 giờ tối.

Hạ Tang Tử và Mạnh Hành Du ra đón anh, lúc ở sân bay ăn xong hộp KFC thứ hai, liền thấy Mạnh Hành Chu kéo hành lí đi tới.

Mạnh Hành Du vốn dĩ muốn hành hạ Mạnh Hành Chu một trận, kết quả bụng toàn gà với coca, ăn cái gì cũng không vô.

Sau khi lên xe, Hạ Tang Tử thấy tuyết có vẻ bớt đi, anh em Mạnh gia kế bên ồn ào nhốn nháo, không ai nhường ai, ở trong xe ấm áp, tâm tình trống rỗng mấy ngày qua của cô, dần dần được sống lại.

Hạ Tang Tử mở cửa sổ ra, gió lạnh theo đó ùa vào, làm Mạnh Hành Du ngồi phía sau rùng mình một cái, "Tang Điềm Điềm, lạnh quá, cậu muốn cảm thụ thiên nhiên cũng nên mặc áo khoác trước đã."

Hạ Tang Tử rũ mắt, nhẹ nhàng cười.

Đây mới là cuộc sống của cô, tươi sáng tràn ngập hy vọng, không có ly biệt.

Hạ Tang Tử đóng cửa sổ lại, xoay ngừơi, đuôi mắt giơ lên, khó có khi hứng thú, đề nghị: "Ngày mai chúng ta đi công viên giải trí chơi đi."

Mạnh Hành Du kinh ngạc đến muốn rớt cằm, cô ấy cười to, "Tang Điềm Điềm, có phải cậu bị ngốc rồi không? Cậu chỉ dám ngồi ngựa gỗ xoay, không vui tí nào, chúng ta chời trò trốn khỏi mật thất đi, tớ bảo vệ cậu."

"Tớ chỉ muốn đi công viên giải trí."

Ánh mắt Hạ Tang Tử kiên định, đảo qua hai người, cuối cùng ngừng trên người Mạnh Hành Chu, "Cái gì em cũng muốn chơi một lần, hai người không đi chung sao?"

Mạnh Hành Du nghe ra cảm xúc Hạ Tang Tử không đúng lắm, thu hồi vẻ mặt vui đùa, "Tang Điềm Điềm....."

Mạnh Hành Chu ngẩng đầu, bỏ điện thoại vào lại túi, nhìn Hạ Tang Tử, ánh mắt hơi có thâm ý, nhưng cái gì cũng không hỏi.

"Đi."

Mạnh Hành Du duỗi tay kéo ống tay áo của Mạnh Hành Chu, đưa mắt ra hiệu với anh, ý tứ là người ta cảm xúc không tốt, anh còn muốn đi nháo cái gì, có nhãn lực nhìn hay không.

Mạnh Hành Chu đè lại tay của Mạnh Hành Du, trên mặt là vẻ đạm nhiên, lời nói có một loại dung túng không thể nói.

"Liều mạng cũng đi với em, cứ chơi thoải mái."