Chương 1

Hôm nay ngày 30/9, Trương Việt ở quán bar, còn Trình Chi thìở nhà.

Trương Hướng Quần gọi điện thoại trở về hỏi cô: “Tiểu Chi, Trương Việt có ở nhà không? Sao nó không nghe điện thoại của chú?”

Trình Chi ngoan ngoãn trả lời: “Anh ấy có ở nhà chú ạ, anh ấy đang tắm rửa.”

“Ừ, nó không có đi ra ngoài chơi đi?”

“Không có.” Trình Chi nói.

Cúp điện thoại, Trình Chi mở wechat ra. Ba phút trước tài khoản của Lương Hân Đồng có đăng một video ngắn, Trình Chi nhấn vào xem, xuyên qua ánh đèn lập loè trong quán bar , cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm của Trương Việt.

Giáo hoa Lương Hân Đồng đang theo đuổi giáo thảo Trương Việt. Đây là chuyện mà toàn trường đều biết đến.

Lớp 12 Trương Việt và và lớp 11 Trình Chi là kết nhóm gia đình. Nhưng chuyện này không có ai biết.

Chủ yếu là, không ai biết Trình Chi là ai.

Cô chỉ là một cây cỏ dại nhạt nhòa.

Trình Chi thay quần áo, lấy chìa khóa và ô che mưa đi ra khỏi nhà.

Đánh xe đến quán ba mà cô thấy trong video của Lương Hân Đồng, Trình Chi bây giờ mới biết được hóa ra vào quán bar cũng phải đưa chứng minh thân phận ra, cô không mang, cũng không đủ 18 tuổi. Vì thế cô bèn ngồi xuống trạm ghế nghỉ chân giao thông công cộng, chờ Trương Việt đi ra.

Vừa ngồi chờ liền chờ tới tận 3 giờ sáng, mưa to đúng hạn trút xuống.

Trương Việt tựa hồ uống rất nhiều rượu, khuôn mặt nguyên bản trắng nõn biến thành màu đỏ. Lương Hân Đồng đứng bên người anh, nũng nịu nói: “Như thế nào đột nhiên lại mưa, Anh Tín, quán bar nhà anh có dù hay không ?”

Trang Tín cũng uống khá nhiều, loạng choạng vung tay lên, nói “Chờ chút, tôi đi lấy cho các người.”

Trương Việt nhìn lên không trung, nhấc chân đi vào trong mưa.

Lương Hân Đồng đứng ở phía sau kêu: “Ai! Trương Việt! Trời đang mưa, anh đi đâu thế!”

Trương Việt không trả lời cô ta, ngăn lại chiếc xe taxi, nghênh ngang mà đi.

Không ai chú ý tới Trình Chi bung dù núp ở phía sau. Cô cảm thấy có chút lạnh, liền cũng ngăn lại chiếc taxi, đuổi theo Trương Việt.

Hai chiếc xe một trước một sau rời đi. Thời gian này những cửa hàng xung quanh hai bên đường đều đã đóng cửa, trên đường tối om một mảnh.

Trình Chi thanh toán tiền rồi bước xuống xe, chạy chậm đuổi theo người phía trước.

Vóc dáng của Trương Việt rất cao, cô phải cầm ô che mưa giơ cao lên, mới có thể che khuất được cho hai người.

Trương Việt thấy cô, sắc mặt cuối cùng cũng có biến hóa.

Càng thối.

“Cô sao lại ở đây?” Trương Việt dừng lại.

Quán bar nhà Trang Tín phỏng chừng là bán rượu giả, anh uống vào xong rất đau đầu. Thấy Trình Chi, đầu lại càng đau hơn.

Trình Chi chớp chớp mắt, nói: “Em vẫn luôn đứng ở cửa quán bar chờ anh. Dự báo thời tiết nói buổi tối sẽ mưa, em tới đưa dù cho anh.”

Trương Việt nhìn cây dù duy nhất trên đầu, cười lạnh.

“Trình Chi.” Anh nói, “Cút ngay.”

“……” Trình Chi nhấp môi, “Đang mưa.”

“Lăn.”

Trình Chi bất động.

Trương Việt liếc cô một cái, một lần nữa cất bước đi về phía trước. Trình Chi đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng của anh, mái tóc đen đã bị nước mưa xối ướt.

Cô nhớ mình từng nghe nữ sinh lớp học nói giáo thảo rất độc miệng.

Xác thật. Lại độc lại xuẩn. Có dù không dùng để mưa làm ướt người.

Trình Chi hít sâu một hơi, lại lần nữa chạy đến bên cạnh anh.

“Chú vừa mới gọi điện thoại, nói là đã trở lại, em nói với chú anh ở nhà. Ngày mai nếu chú ấy hỏi anh, anh đừng nói lỡ miệng.”

Nói xong, Trình Chi cầm tay của anh đem ô nhét vào trong tay anh, ôm đầu chạy về nhà.

*

Trình Chi chạy về đến nhà, quần áo đã hoàn toàn ướt. Cô lấy áo ngủ, vội vàng vào phòng tắm.

Phòng tắm ở gần cửa, lúc đang gội đầu, cô nghe thấy thanh âm cửa bị mở ra .

Nước lạnh kí©h thí©ɧ làm thân thể cô hơi hơi phát run.

Trình Chi đêm nay mặc một chiếc váy ngủ dài bằng tơ lụa, là Trình Vân mặc chật rồi nên để lại cho cô.

Cô đi đến trước cửa phòng Trương Việt, nhẹ nhàng gõ cửa.

Không ai trả lời, cô liền tiếp tục gõ, thẳng đến khi nó bị mở ra.

Trình Chi nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Em tắm xong rồi, anh mau đi tắm đi, quần áo ném vào trong chậu, ngày mai em giúp anh giặt.”

Trương Việt cúi đầu, thấy mảng da thịt trắng phát sáng trước ngực cô. Ren vải ở trên, đầṳ ѵú đội lên lớp vải dựng thẳng, nhìn thấy rõ ràng.

…… Anh còn không có tỉnh rượu.

Trình Chi nói xong liền trở về phòng ngủ.

Trong phòng tắm.

Trương Việt phát hiện mặt của mình so với vừa rồi càng nóng hơn, vội vặn vòi nước tạt nước lạnh lên mặt. Tuy giảm cơn nóng trên mặt, nhưng thân thể vẫn như cũ nóng bỏng.

Trong lòng bực bội, vội cởϊ áσ ngắn tay ra, đi đến bên cạnh chậu quần áo, vừa muốn ném vào, động tác lại một đốn.

Một bộ nội y màu trắng của cô gái nằm yên trong chậu.

“Thao.”

Anh rốt cuộc nhịn không được thấp thấp mắng ra tiếng.

Trương Hướng Quần tại sao lại muốn cùng Trình Vân kết hôn.

Thao con mẹ nó.