Chương 17

Thời điểm Tiết Gia Mộc gõ cửa tìm Trương Việt thì Trình Chi đã choáng váng đầu óc rồi.

Cô uống say, nhưng bề ngoài cũng không khác trước là bao, tư duy tuy không còn được nhanh nhạy như trước nữa nhưng cũng biết mình đang làm gì.

Cô thấy Trương Việt đi từ hướng hành lang về phía bên này, phía sau anh còn có Trang Tín và Lương Hân Đồng. Bởi vì Trương Việt rời đi nên tiệc cũng tan. Cô lngồi xổm xuống tấm thảm dày lấy tay chống đầu. Trương Việt nhanh chân bước đến, thấy Trình Chi ngồi xổm như thế, trong đôi mắt cô đã nhiễm đầy men say nên nhịn không được ngẩng đầu hỏi Tiết Gia Mộc: "Sao cậu cho cô ấy uống nhiều rượu thế?"

Tiết Gia Mộc nói: "Hôm nay là sinh nhật cậu ấy, vui vẻ là quan trọng nhất." Câu sau âm lượng đều đều, "Rốt cuộc thì hơn một năm cậu ấy tới Hạ Môn này thì cũng chỉ có hôm nay là được vui vẻ như vậy."

Trương Việt bị anh ấy nói đến mức buồn bực trong lòng.

Anh ôm lấy cánh tay Trình Chi nâng cô dậy: "Trình Chi, cô còn đi được không?"

Trình Chi dường như thật cố hết sức để nhận biết anh là ai, sau một lúc lâu liền lộ ra nụ cười rạng rỡ.

"Trương Việt."

Cảm xúc của Trương Việt liền bị nụ cười lúc này của cô làm cho phân tán hết ra.

"Ừm" anh thấp giọng đáp.

Trình Chi vỗ vỗ vai anh: "Anh cúi đầu xuống."

"Cái gì cơ?"

Cô động thủ lấy xuống chiếc mũ sinh nhật sau đó đem nó đặt lên đầu Trương Việt. Bởi vì vóc dáng không đủ cao, gót chân không đứng vững mà xem ngã, may được Trương Việt bắt được eo đỡ lấy.

Một đám người phía sau khϊếp sợ nhìn bọn họ. Chỉ có Tống Tiểu Viên nắm tay Tiết Gia Mộc thấp giọng kinh hô: "Trâu bò."

Trương Việt lấy mũ của nàng đội lên đầu mình sau đó hỏi: "Có thể về nhà được chưa?"

Trình Chi vừa lòng gật đầu.

Cô bị Trương Việt ôm lấy, ở cửa KTV nói lời chào tạm biệt với Tống Tiểu Viên, quay đầu, thấy cách đó không xa là khuôn mặt cứng đờ của Lương Hân Đồng. Cô thu hồi tầm mắt, cùng Trương Việt ngồi vào ghế sau của xe taxi.

Sau khi lên xe, Trình Chi đem đầu dựa vào cạnh cửa sổ xe, gió lạnh ngoài cửa sổ khiến cô thanh tỉnh một chút, còn chưa hưởng thụ đủ thì cửa xe ô tô bị Trương Việt với tay ấn chốt kéo cửa kính lên.

"Đừng kéo lên." Cô lẩm bẩm.

"Gió lớn." Lần này Trương Việt không nghe theo cô.

"Chỉ là em có chút buồn nôn."

"Ai bắt cô uống nhiều như thế làm gì?"

Trình Chi quay đầu lại trừng anh: "Hôm nay là sinh nhật tôi. Ngày thường anh ra ngoài uống rượu đều là tôi giúp anh che giấu, vì sao đến lượt tôi lại không được chứ!"

"........"

Trương Việt cảm thấy Trình Chi say xỉn thì hoạt bát sinh động hơn so với bộ dạng ngoan ngoãn nhu thuận ngày thường một chút, không thể nhìn ra tính tình như bánh bao mềm trước đây.

Như thế này...... so với trước kia càng tốt hơn.

Nhưng anh sẽ không nói cho Trình Chi biết, chỉ đem đầu cô cách xa cửa, tránh cho cô bị đυ.ng vào cửa sổ xe.

"Kiên nhẫn một chút, rất nhanh sẽ về đến nhà."

Không khí trong xe rất ngột ngạt, Trình Chi bị say xe thêm đầu đang nặng nề, cô trực tiếp ngã đầu trên vai Trương Việt.

Thoáng chốc cơ bắp toàn thân Trương Việt liền căng chặt.

Thật vất vả mới về được đến nhà, còn một đoạn ngắn nữa.

"Đi không nỗi." Trình Chi chống lên người Trương Việt, tựa như làm nũng nói.

Đêm nay Trương Việt tình tình phá lệ tốt, ngồi xổm xuống trước người cô: "Đi lên."

Trình Chi hưng phấn mà bổ nhào lên lưng anh, mang theo hô hấp có chút men say phun lên gáy của anh: "Cảm ơn anh trai."

Trương Việt vững vàng đỡ lấy hai chân của cô, đứng dậy tiến lên đường núi.

Trước đây có một lần, cũng chính tại nơi này, tầm khoảng thời gian này, anh đã cự tuyệt dù của cô.

Thế sự khó lường.

Bây giờ đã là hai loại cảm xúc khác nhau.

"Trình Chi." Trương Việt gọi tên cô.

"Ơi?"

"Tới Hạ Môn, cô có vui vẻ không?"

"........."

Nửa ngày không có câu trả lời. Đúng lúc Trương Việt cho rằng Trình Chi đã ngủ quên thì bỗng nhiên cảm nhận được cô đang lắc lắc đầu, sợi tóc vuốt ve lên làn da lộ ra của anh.

"Vui nhưng cũng không vui."

".......Là sao vậy?"

"Nơi này rất đẹp, còn có biển, tôi chưa kia chưa từng thấy biển bao giờ. Đồ ăn nơi này cũng rất ngon và nhiều nữa, tôi thích thêm cay, thêm chút dấm còn thêm cả chút sa tế lên nghêu sò rồi chiên lên." Cô đem đầu chôn trên người anh, ánh mắt lộ ra vẻ khổ sở rõ ràng nhưng Trương Việt không nhìn thấy, "Chỉ là, nơi này không phải là nhà tôi."

Trương Việt ngơ ngẩn.

Có địa phương xinh đẹp đến mức khiến người ta si mê, cái gì cũng tốt cả nhưng lại vĩnh viễn không thể mang lại cảm giác an toàn kiên định như ở nhà.

"Em rất nghiêm túc ghi nhớ đường đi nhưng đôi khi vẫn lạc đường. Cũng không hiểu các người đang nói gì, tôi còn muốn ăn bột quấy ở nhà."

Trương Việt âm thanh rầu rĩ: "Ăn rất ngon sao? Hạ Môn cũng có."

"Không giống nhau, cách làm không giống."

Trình Chi nói: "Còn có......Trương Việt."

"Hửm?"

"Anh đối xử không tốt với em."

"........."

"Trước đến nay em chưa gặp qua người nào hung dữ như anh. Rõ ràng em đâu có chọc giận anh đâu."

Thời điểm Trình Chi vừa tới Hạ Môn cũng là lúc Trương Việt có ác cảm với cô nhất. Anh không thích Trình Vân nên cũng không thích Trình Chi, cảm thấy các cô giống như hồ ly tinh chuyên đi dụ dỗ người khác, vất vả đến đây để ôm lấy cây đại thụ bắt đầu nghiến răng hút máu.

Đương nhiên, trừ bỏ điều đó.......còn có nguyên nhân đến từ Trương Hướng Quần.

Trương Hướng Quần và vợ trước là Trần Ánh đều là người giỏi làm ăn hợp tác với nhau, có lẽ vì cá tính quá mức tương đồng cho nên khi Trương Việt còn nhỏ thì bọn họ thường xuyên cãi nhau, hơn nữa mỗi khi vội vã đi kiếm tiền sẽ xem nhẹ Trương Việt. Sau khi Trương Hướng Quần tái hôn, Trương Việt thầm so sánh Trình Vân với Trần Ánh, năng lực của Trình Vân không xuất chúng như Trần Ánh nhưng lại ôn nhu hơn. Trương Việt nhịn không được cảm thấy bất bình thay cho mẹ ruột mình.

"Trương Việt." Trình Chi thấy anh không lên tiếng thì tiếp tục nói, "Anh rất ghét em sao?"

Trương Việt nhớ lại hành vi trước kia của mình, có đôi khi thật sự rất ác liệt, chẳng trách cô cho là như vậy.

Nhưng anh không có khả năng sẽ thừa nhận nên anh lên tiếng trả lời Trình Chi: "Không có."

"Nói dối. Trước kia lúc nửa đêm em đưa dù cho anh thì anh còn nói là không cần."

Trương Việt tự biết bản thân đuối lý, đêm nay anh cũng uống không ít rượu nên phá lệ xin lỗi cô: "Lần đó là do tôi không tốt, thật sự xin lỗi cô."

Cho rằng cô còn chưa chấp nhận mà sẽ không buông tha bỏ qua việc này, thế nhưng không nghĩ tới cô rất nhanh đã nói: "Không sao, em.tha thứ cho anh đó."

"........Cảm ơn."

"Nhưng sau này anh không được làm như thế nữa." Cô nói tiếp, "Trương Việt, em đối xử tốt với anh như vậy, nên cũng mong anh về sau sẽ tốt với em hơn một chút."

........

❤️Ủng hộ mk để mk có thêm động lực ra chương nhé!