Chương 39: Đệ nhất công tử (Hạ)

Tình hình bây giờ, tại sao lại có cảm giác như bốn người này sẽ có mối quan hệ phức tạp nhỉ? Dường như Du Mộc thích Mẫu Đơn, Mẫu Đơn thích Mộc Thanh Phong, Mộc Thanh Phong cũng có vẻ thích Mẫu Đơn, nhưng Bộ Dao lại thích Du Mộc. Còn Tề Lâm cô lại chỉ là người ngoài cuộc quan sát từ xa.

"Thì ra Mẫu Đơn cô nương là khách mời của công tử Du Mộc à." Mộc Thanh Phong dường như không hài lòng, giọng điệu trở nên hơi không vui, sự dịu dàng trước đó đã mất đi phân nửa, hắn đi đến sau lưng Du Mộc.

Nhưng Bội Dao ngay lúc này lại đứng trước mặt Mộc Thanh Phong, dường như không muốn để Mộc Thanh Phong đi qua.

"Mộc công tử, công tử cũng là khách mời của ta." Bộ Dao nhẹ nhàng lên tiếng. Nhưng trong giọng điệu của cô có chút trách móc: "Du Mộc công tử, hôm nay thực sự là Bộ Dao đã làm phiền rồi."

Nhìn thấy Bộ Dao quay mặt về phía Du Mộc, Mộc Thanh Phong vung vẩy chiếc quạt trắng, cười nói: "Cảnh đẹp ở đây tuyệt vời như thế này, nhưng nếu không có người đẹp bầu bạn bên cạnh, thì chẳng khác nào phụ mất cảnh đẹp hiếm có, phải không? Du Mộc công tử?"

Tề Lâm nhìn chăm chú vào ba người này. Cô đã từng xem cuộc thi tranh luận lớn của Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh, cũng đã từng chứng kiến những cuộc cãi nhau sôi nổi của các bà dì bà cô ở chợ, nhưng cô chưa từng thấy một cuộc tranh luận nào lịch sự như thế này. Đó chính là văn hóa của người cổ đại đấy ư, tùy tiện lấy ra một người, liệu có phải sẽ là thủ khoa của Đại học Bắc Kinh không?

"Những lời của Mộc công tử thật đúng." Du Mộc gập lại cái quạt, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng: "Nữ nhân như những đóa hoa, xinh đẹp và quý phái, chẳng phải chính là món quà quý giá từ trời ban hay sao."

Lời của Du Mộc khiến cho Bộ Dao và Mẫu Đơn đều bất giác đỏ mặt, phụ nữ được khen như vậy, ai mà không vui thích chứ? Nhưng, Tề Lâm biết rằng câu nói này không phải là phần quan trọng, kế tiếp mới là điều quan trọng nhất. Đúng như dự đoán, Du Mộc công tử lại nói tiếp.

"Nhưng vẻ đẹp tuyệt vời như vậy, làm sao có thể bị làm bẩn bởi những thứ phàm trần?" Sau khi nói xong, Du Mộc công tử nhấc cốc trà lên, Tề Lâm đã sẵn sàng trâm trà cho hắn, Du Mộc hài lòng nhấc cốc trà uống hết một hơi: "Chỉ có những cảnh đẹp tinh khiết như vậy mới có thể so sánh với những điều tuyệt vời đó."

Bộ Dao quay sang nhìn Du Mộc với sự ngạc nhiên, sự ngưỡng mộ trong mắt cô càng tăng lên nhiều hơn.

Sau khi nghe Du Mộc nói như vậy, Mộc Thanh Phong nắm chặt lại cái quạt và lên tiếng: "Hoa ven đường cũng là hoa, hoa trên cành cao cũng là hoa, có những loại hoa, có thể tự do hái tùy thích, có những loại hoa, không thể vươn tới. Xin hỏi, đóa hoa trong lời của Du Mộc công tử nhắc đến là hoa gì? Có phải là hoa mọc trong cung Phượng Hoàng, hay là hoa gì khác?"

"Mộc công tử."

Người tức giận không phải là Du Mộc, mà là Bộ Dao. Lúc này, ánh mắt của Bộ Dao tràn đầy tức giận, cô nâng cái cốc trà trên bàn lên và hất toàn bộ nước trà trong cốc lên mặt Mộc Thanh Phong, không chút dè dặt, sau đó cô quăng cái cốc đi và lấy khăn tay lau sạch dấu nước đọng lại trên tay, lau sau cũng lại quăng cái khăn tay đi. Cô nhếch mép nhìn Mộc Thanh Phong và nói: "Mộc công tử, nếu ngài thích những bông hoa trên cành cao đó, vậy tại sao không đi hái? Tại sao lại đến với Túy Hoa Lầu này, giả vờ thanh cao?"

"Vậy tức là, cô nương Bộ Dao tự nhận mình là hoa ven đường à? Tại hạ còn chưa nói gì đâu." Mộc Thanh Phong không tức giận mà phản lại cười khẽ, ngồi xuống và nhìn Mẫu Đơn: "Mẫu Đơn cô nương, cô nương thấy sao?"

Mẫu Đơn cắn cắn môi, mặc dù là cô cũng chỉ là một nữ nhân chốn hoa lâu, nhưng cô cũng chưa từng bị xúc phạm như vậy. Vừa định bước ra mắng Mộc Thanh Phong thì lại bị Bộ Dao vượt qua lên tiếng trước.

"Nhận được sự khen ngợi ngắm nhìn của đệ nhất công tử giàu có nhất ở Phượng Hoàng Quốc, cho dù là hoa dại, thì cũng là hoa đẹp trên cành cao." Tề Lâm nói xong mới nhận ra rằng thân phận của bản thân cô bây giờ hoàn toàn không phù hợp để lên tiếng, trời ơi, cô vô ý không kiềm chế được, nhưng mà đã nói ra thì như bát nước hất đi, không thu hồi được, bây giờ mọi ánh nhìn đều đổ về phía cô, cô không thể không nói tiếp, cô chậm rãi đứng dậy, nhưng lại cảm thấy đau nhức ở chân, chỉ có thể đứng im tại chỗ: "Ánh mắt của Mộc công tử quả thật độc đáo."

Mộc Thanh Phong quay đầu nhìn Tề Lâm, bất ngờ trước vết bớt đỏ trên khuôn mặt của cô, hắn ta nghĩ rằng trong Túy Hoa Lầu, ngay cả các tôi tớ cũng đều sẽ có vẻ ngoài tinh tế, nhưng không ngờ lại có ngoại lệ như cô gái này, vậy mà lúc nãy hắn ta không để ý đến có nha hoàn này ở đây.

"Ngươi là ai?" Mộc Thanh Phong hỏi một cách nghi ngờ.

Tề Lâm lễ phép cúi đầu đáp, nói: "Nô tỳ là nha hoàn cấp ba của Túy Hoa Lâu, tên gọi A Tuyết."