Chương 41: Việc ngoài ý muốn (Trung)

Sau khi nghe câu "nên bị trừng phạt cùng nhau" của Du Mộc, cả Mẫu Đơn và Bộ Dao đều không thể tin vào tai mình, đặc biệt là Mẫu Đơn. Bộ Dao không biết rõ hắn, nhưng Mẫu Đơn luôn biết rằng Du Mộc Công Tử là nam nhân số một của Túy Hoa Lâu, tài năng của hắn ta là người tốt nhất mà cô từng gặp, chỉ là Du Mộc Công Tử chưa bao giờ thích làm nổi bật, việc mời được anh ấy ra ngoài hôm nay đã khiến Mẫu Đơn rất ngạc nhiên. Nhưng việc nguyện ý chịu trừng phạt cùng với một nha hoàn hầu hạ hạng ba, đó là điều cô hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Bộ Dao nhìn chằm chằm vào Tề Lâm, vết bớt màu đỏ trên mặt kia càng trở nên rõ ràng hơn trong mắt Bộ Dao, cô đột ngột đứng lên. Cô có nghe nói Mẫu Đơn có kết giao với một nha hoàn hạng ba vài ngày trước, và thậm chí còn tặng trâm hoa ngọc trai của mình cho cô ấy, nhưng khi nhìn thấy nha hoàn này, không biết vì lý do gì mà có một sự căm phẫn xuất hiện trong lòng cô, thậm chí lại có xu hướng tăng lên kì lạ.

"A Tuyết là người của chị Mẫu Đơn, ta cũng không có gì cần nói thêm nữa. Du Mộc Công Tử, chị Mẫu Đơn, Bộ Dao cảm thấy mệt mỏi rồi, xin cáo lui trước." Bộ Dao quay lưng rời khỏi, khi cô đến gần Tề Lâm, cô chú ý đến bàn tay dưới lớp áo rộng của Tề Lâm đang để trên mặt đất. Nhếch khẽ môi, Bộ Dao tiến lại gần và đạp mạnh vào bàn tay dưới áo đó. Ngạc nhiên là Tề Lâm lại không có chút phản ứng nào, như thể cô đạp lên là tay của một ai khác chứ không phải tay của nha hoàn này.

Sau đó cô tự nhủ thiết nghĩ có lẽ nha hoàn hạng ba này thường xuyên phải chịu đựng những trò bắt nạt như vậy và đã quen với điều đó nên mới không có phản ứng gì.

Hành động như vậy của Bộ Dao, dường như không ai chú ý thấy.

Sau khi Bộ Dao rời đi, Tề Lâm nhẹ nhàng di chuyển bàn tay bị đạp, ngay lúc chân Bộ Dao dẫm lên, một cảm giác đau đớn nghiến răng nghiến lợi đã khiến cô gần như kêu lên, nhưng cô đã kiềm chế được, so với những lần bị bắt nạt bởi người anh trai trên danh nghĩa của cô thì chuyện này chả là gì.

Cô lặng lẽ che giấu tay, để không ai nhận ra, chỉ mong hôm nay cô có thể bình an mà quay trở về cái sân nhỏ phía sau, lặng yên mà sống nốt phần còn lại của cuộc đời cô.

"Cuộc đời còn lại" nghe có vẻ lâu dài quá nhỉ.

Tề Lâm nhìn lá phong rơi xuống, không biết từ lúc nào Mẫu Đơn đã rời đi, chỉ còn lại Du Mộc Công Tử ngồi đó, và cô một mình vẫn quỳ ở đây. Thời gian dường như đã ngừng lại, chỉ còn tiếng lá rơi rụng trên sàn.

Thật yên bình, nếu có thể mãi mãi như thế này thì tốt biết mấy. Sau ngày hôm nay, Tề Lâm có cảm giác rằng sự yên bình như thế này không thể kéo dài lâu.

"Khi nào cô mới dừng việc quỳ mãi như này?"

Hả? Tề Lâm bỗng nhớ ra mình vẫn đang quỳ trên đất, cô chỉnh lại váy áo và đứng dậy, tay đã bị đạp đã hiện lên còn vết thâm tím, trông cực kỳ chói lọi. Cô che tay dưới tay áo, bất ngờ nghĩ đến Du Mộc Công Tử không thấy được, vậy là làm sao anh ta biết cô đang quỳ xuống?

"Tại hạ có thể được A Tuyết cô nương rót trà không?" Nói xong, Du Mộc Công Tử đặt ly trà xuống bên cạnh, mặc dù đang nhờ, nhưng hắn ta vẫn thêm một câu lịch sự: "Đã làm phiền cô nương rồi".

Tề Lâm đến gần, lấy ấm trà, nhưng phát hiện ra rằng ấm trà đã rỗng từ lâu, đúng vậy, ấm trà này là một mình Du Mộc Công Tử đã uống sạch. Tề Lâm nhìn Du Mộc, vừa muốn giải thích tình hình và lấy lí do để đi lấy nước trà mới, sau đó để các cô gái hầu khác có thể đến thay cô, nhưng trước khi cô kịp nói, Du Mộc Công Tử đã nói trước.

"Tay của A Tuyết cô nương không sao chứ?"

Tay? Tề Lâm di chuyển tay mình, ngay cả Mẫu Đơn cũng không nhận ra, tại sao anh ta lại nhận biết được?

Có vẻ như Du Mộc Công Tử cảm nhận được sự nghi ngờ của Tề Lâm, hắn tiếp tục nói: "Người mù, thường có các giác quan khác rất tốt, chỉ cần nghe tiếng động là biết."

Ra là vậy à, chỉ là giác quan này cũng quá tốt đi thôi. Tề Lâm nghĩ một chút và nói: "Cảm ơn Du Mộc Công Tử quan tâm, tay của ta.. không sao cả."

Du Mộc Công Tử gật đầu, lấy từ ngực ra một hộp ngọc màu trắng, đưa cho Tề Lâm và nói: "Đây là thuốc trị vết thương do ta tự pha chế, ta nghĩ cô có thể sẽ cần dùng đến."

Nhìn vào hộp ngọc trắng đó, chắc chắn giá trị của nó không hề nhỏ, nhưng ánh mắt của Tề Lâm lại bị thu hút bởi bàn tay của nam nhân, khi cô đưa tay ra đón lấy cái hộp thì vô tình chạm vào bàn tay đó, không giống như những gì cô nghĩ, bàn tay này lạnh lẽo vô cùng, như thể nó vừa được nhúng ra từ nước đá, lạnh đến tận xương tủy.