Chương 1

Chương 1

Edit: dauhuchiensa

Mấy năm xa cách Bành Dịch Bách, thị lực Nhiễm Kỳ Hoan ngày càng kém.

Ban đầu thị lực bị giảm xuống, cậu cũng không quá để ý. Từ nhỏ sức khỏe cậu đã không tốt, năm hai tuổi còn bị sốt cao, từ đó về sau sức khỏe liền kém đi.

Nhiễm Kỳ Hoan rất thích chơi điện thoại di động, đi làm cũng phải đối mặt với máy tính trong thời gian dài nên khi phát hiện thị lực của mình ngày càng kém, cậu không nghĩ nhiều, chỉ đến cửa hàng kính mắt để khám rồi thay kính mới thôi.

Sau đó mới phát hiện thị lực của bản thân giảm rất nhanh, một mắt bắt đầu bị mù gián tiếp, cậu không thể không chọn một ngày nghỉ để đến bệnh viện khám thử.

Nhiễm Kỳ Hoan không thích bệnh viện, tuổi thơ gần như phải trải qua trong phòng bệnh xám trắng nên cảm thấy ghét cảnh yên tĩnh và áp lực ở đó.[dauhuchiensa]

Khi còn bé, ngoại trừ cha mẹ và người nhà, cũng chỉ có Bành Nghệ Bách tự nguyện ở lại bệnh viện cùng Nhiễm Kỳ Hoan.

Chưa tới mức nhịn không được, cậu sẽ không đi bệnh viện, nhưng lần này mắt bị mù, ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống và công việc, Nhiễm Kỳ Hoan không thể không đi.

Lần này đi bên cạnh cậu không có Bành Dịch Bách.

Cậu và Bành Dịch Bách đã chia tay ba năm rồi.

----

Cuối cùng sau khi khám xong lại không phát hiện ra bệnh gì khác thường, bác sĩ cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng số liệu cho thấy các chỉ số trong mắt Nhiễm Kỳ Hoan rất bình thường

Bác sĩ chỉ bảo cậu nhỏ thuốc nhỏ mắt, nghỉ ngơi nhiều một chút, qua một tháng thì đến kiểm tra lại.

Một tháng nay, hai mắt Nhiễm Kỳ Hoan đều bị mờ ở các mức độ khác nhau, hoàn toàn không thấy rõ thứ gì, giống như cách một lớp kính mờ nhìn thế giới.

Thỉnh thoảng sẽ mù một hai ngày, sau đó lại khôi phục thành kiểu sương mù mông lung.[dauhuchiensa]

Nhiễm Kỳ Hoan xin nghỉ một tháng, một tháng này đều là bạn cậu đến nhà chăm sóc.

Chuyện mắt xảy ra vấn đề Nhiễm Kỳ Hoan cũng chỉ có thể nói cho người bạn tốt của mình nghe thôi.

Lúc đột nhiên bị mù, cậu sẽ nằm trên giường nghe sách, trước mắt đều là một mảnh tối đen như mực, trong tai nghe không có âm thanh, Nhiễm Kỳ Hoan sẽ nghĩ đến Bành Dịch Bách.

Nhiễm Kỳ Hoan cảm thấy rất may mắn, ít nhất mình và Bành Dịch Bách đã chia tay, hắn sẽ không thấy bộ dạng hiện tại của cậu, cậu cũng không muốn liên lụy tới Bành Dịch Bách.

---

”A Hoan, A Hoan!”

Người bạn tháo tai nghe của Nhiễm Kỳ Hoan ra, mặt lộ vẻ lo lắng, "Sao cậu lại khóc?”

Người kia liền đỡ Nhiễm Kỳ Hoan ngồi dậy, rút ra hai tờ giấy lau nước mắt cho cậu, "Đừng sợ, mình nghe nói có một bác sĩ rất lợi hại ở nơi khác vừa được điều đến bệnh viện tỉnh của chúng ta làm việc, tháng này nếu khám ở bệnh viện thành phố lại không tra ra vấn đề, mình sẽ nhờ người tìm bác sĩ kia, chúng ta đến bệnh viện tỉnh kiểm tra."

Người bạn kia ôm lấy Nhiễm Kỳ Hoan, nhẹ giọng nói: "Sẽ luôn có bác sĩ có thể chữa khỏi mắt cậu, đừng khóc.”

Nhiễm Kỳ Hoan ngồi im lặng, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy một bóng người, cậu đưa tay sờ sờ mắt mình, lông mi vẫn còn ướt.

Nhiễm Kỳ Hoan thuận miệng đưa ra một lý do, "Có thể là do ngáp chảy nước mắt, không cần lo lắng cho mình.”

Thanh âm của cậu khàn khàn, giống như đã lâu không mở miệng nói chuyện.

Vì không muốn bạn bè lo lắng, Nhiễm Kỳ Hoan liền nâng cao giọng điệu, nghe có vẻ rất thoải mái, tùy ý hỏi: "Bác sĩ kia rất lợi hại sao? Tên gì vậy?”

Người bạn đưa cho cậu ly nước, "Ừ, mình quên tên anh ta rồi, chỉ nhớ họ Bành, bác sĩ Bành.”[dauhuchiensa]

Bành?

Động tác uống nước của Nhiễm Kỳ Hoan khựng lại, cậu lại nghĩ đến Bành Dịch Bách.

Bành Dịch Bách đỗ đại học y học, nhưng hắn học máy tính.

Cậu và Bành Dịch Bách học cùng một trường đại học, bọn họ lớp 11 đã quen nhau, nhưng đến năm tư thì chia tay mất rồi.

Chuyện chia tay là Nhiễm Kỳ Hoan ngỏ lời trước.

Sau khi tốt nghiệp Bành Dịch Bách ở lại thành phố S làm việc, Nhiễm Kỳ Hoan thì trở về quê hương thành phố A.

(Tại người bạn của Nhiễm Kỳ Hoan tác giả không ghi tên, nên từ chương này về sau mình vẫn giữ là người bạn. Mọi người nếu khó chịu thì thông cảm dùm nho. Cảm ơn mn nhiề)