Chương 1

Tôi chụp một bức ảnh chai nước hoa và đăng lên trang cá nhân, kèm theo dòng trạng thái:

[Là bé nào chuẩn bị quà sinh nhật sớm cho mình vậy? Mau nhận đi nhé!]

Chai nước hoa trong suốt, ngoài cái tên "kiss" thì không có hình ảnh nào khác, trông rất đơn giản.

Tôi xịt hai lần lên cổ tay, đưa lên gần mũi ngửi thử.

"Không có mùi gì cả. Tại mình xịt ít quá à?"

Xịt thêm vài lần nữa lên cả hai cổ tay nhưng vẫn không có mùi gì cả.

Chẳng lẽ bên trong chỉ là nước bình thường? Bị trêu à?

"Bạch Chỉ, đi nhanh lên! Tiết sau là tiết của thầy nghiêm khắc đấy!"

Cô bạn cùng phòng Tiểu Đường vừa nói vừa lao ra khỏi cửa.

Tôi giật mình, vội vàng cầm sách giáo khoa chạy nhanh đến lớp.

Cuối cùng tôi vẫn phải run rẩy ngồi một mình ở hàng ghế sau, Tiểu Đường từ hàng ghế đầu cách tôi vài hàng quay xuống nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm.

Không phải chúng tôi yêu việc học đến mức giành nhau chỗ ngồi phía trước, mà là thầy giáo nghiêm khắc kia thích gọi học sinh ngồi cuối lớp trả lời câu hỏi.

Thầy nghiêm khắc tên thật là Tang Hoài, là thầy dạy Toán cao cấp của chúng tôi, có gương mặt lạnh lùng, rất đẹp trai.

Gương mặt lạnh lùng cấm d ụ c đó nổi tiếng không kém gì sự nghiêm khắc trong giảng dạy và tỉ lệ thi rớt cực cao vào cuối kỳ của thầy.

Xin điểm? Mơ cũng chả thấy.

Khi chuông sắp reo, thầy Tang Hoài đúng giờ đã bước vào lớp, nhìn quanh một vòng và dừng ánh mắt lại chỗ tôi.

Tôi lập tức cúi đầu, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của bản thân.

"Hôm nay chúng ta sẽ học nốt phần vi tích phân, thời gian còn lại làm bài tập trong sách, tiết cuối sẽ trả lời câu hỏi."

Thầy Tang Hoài bắt đầu giảng bài một cách có hệ thống.

Lúc này tôi mới tuyệt vọng nhận ra mình mang nhầm sách Toán cao cấp 1 thay vì Toán cao cấp 2.

Nhớ lại lần trước có người mang nhầm sách, thầy Tang Hoài đã lạnh lùng m ắ ng m ỏ, tôi rùng mình, tự trách sao không thể tàng hình.

...

"Được rồi, thời gian tiếp theo các em làm bài tập đi."

Tôi giả vờ chọn một trang bài tập và bắt đầu làm, cầu nguyện thầy đừng xuống kiểm tra.

Nhưng trời không chiều lòng người, thầy Tang Hoài bước xuống bục giảng và bắt đầu đi kiểm tra.

Không biết đã trải qua bao lâu, tiếng bước chân chậm rãi phía sau ngày càng gần, tôi run rẩy, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Có vẻ chỉ còn cách tôi một bước.

Tôi giả vờ vô tình làm rơi bút, cúi xuống nhặt, định đợi thầy đi qua rồi mới đứng lên.