Chương 6: Tiểu tổ tông

Thấy vậy, Giáng Nhi dựa vào cảm giác điều động tâm niệm, vận chuyển linh lực toàn thân về phía linh thổ.

Tập trung suy nghĩ: ‘vừa rồi vị tiên nói rằng loại tốt nhất là người chiến thắng, vậy có loại thảo dược nào tốt hơn nhân sâm - vua của tất cả các loại thảo mộc sao? Nghĩ hẳn là không có.’

Nàng quyết định trồng nhân sâm, tất nhiên, bởi vì không ai nói cho nàng biết hạt giống tùy tâm này bị hạn chế.

Sau khi nghĩ về điều đó, Giáng Nhi ngưng tâm tĩnh khí, hết sức chăm chú thúc đẩy linh lực xanh biếc nhàn nhạt trong cơ thể rải vào linh thổ, thúc giục sự phát triển của hạt giống tùy tâm, mong đợi nó sẽ thoát ra khỏi mặt đất.

Thời gian dài hơn nữa cũng sẽ trôi qua, mà huống chi không quá một nén nhang.

Giáng Nhi mặc dù nhắm chặt hai mắt, nhưng vẫn có thể cảm giác được tình huống bên ngoài.

Đầu tiên mọi người ngưng tức trồng trọt, yên tĩnh không tiếng động, theo thời gian trôi qua, nén hương ở trung tâm ngày càng ngắn lại, xung quanh cũng dần chuyển từ tiếng ồn ào nhỏ bé thành tiếng bàn tán của mọi người.

Đặc biệt là giọng nói của thiếu niên Bản Lam Căn kia, đắc ý mà vang dội: "Chư vị quá khen quá khen! Chẳng qua chính là dược thảo Bản Lam Căn ba trăm năm, sao có thể so sánh với chư vị sư huynh chứ."

Một giọng nói trầm thấp nịnh nọt: "Lam huynh, huynh đừng quá khiêm tốn, chớ nói Lam huynh trồng ra gốc linh dược ba trăm năm tuổi, không người nào so sánh được, cho dù là chủng loại Bản Lam Căn này, cũng không người nào có thể cùng Lam huynh."

Thiếu niên Bản Lam Căn cười càng đắc ý, vẫn không quên khiêm tốn, cây bạch chỉ trăm năm của huynh đài cũng là một loại dược liệu tốt hiếm có.

Lúc này nén nhang chỉ dài một ngón tay, trưởng giả râu bạc Hoàng Tham tiên nhân chắp tay sau lưng, nhìn yêu tinh hơi có chút tu vi đều đã trồng ra dược thảo. Đặc biệt tên thiếu niên Bản Lam Căn kia đích xác có thiên phú tu y đạo rất tốt.

Chỉ là...

Hoàng Tham tiên nhân nhìn thiếu niên Bản Lam Căn, mặc dù khuôn mặt cậu ta dịu dàng, bên trong lại rất kiêu ngạo. Thiếu niên thiên tài kiêu ngạo vốn không phải là chuyện gì to tát, thế nhưng trong y quán của hắn có vị khách quen kia, tính tình nóng nảy như vậy, nếu có người trước mặt hắn ta tỏ ra kiêu ngạo, lại là phiền toái khác.

Hoàng Tham tiên nhân nghĩ tới tiểu tổ tông kia liền cảm thấy đau đầu, trên trán gân xanh giật giật.

Ánh mắt hắn rơi vào cô gái áo xanh ở hàng cuối cùng, thầm nghĩ chỉ có đứa trẻ ngoan như vậy mới không chọc giận tiểu tổ tông kia.