Chương 11

Đầu óc Thu Tử giờ trống rỗng, với ý chí mãnh liệt muốn sống, cô liên tục chém điên cuồng vào cổ zombie. Máu bắn tung tóe, làm mờ mắt cô nhưng cô vẫn không dừng lại.

Không biết bao lâu sau, khi zombie dưới chân không còn phát ra tiếng động, trong đầu cô vang lên giọng cơ khí:

"Chém zombie cấp 2 lần đầu, cộng 500 điểm"

Thu Tử ngừng tay, lấy quần áo lau mắt tù mù, nhìn xác zombie bị chặt đầu rời khỏi thân, cô ném dao sang một bên, ôm mặt khóc nức nở.

Sau khi khóc mệt, cô dựa vào giá đỡ gần đó, xử lý vết thương ở chân phải, sắp xếp lại đồ đạc, định nghỉ một lát rồi về.

Bỗng một chùm sáng mạnh từ cửa chiếu vào, quét một vòng rồi dừng lại ở Thu Tử đang ngồi trên sàn.

"À, còn sống nữa kìa."

Một giọng nam trầm ấm vang lên sau cánh cửa. Thu Tử dùng tay che đèn, giọng khàn khàn nói:

"Đúng vậy, làm ơn tắt đèn đi."

"À, xin lỗi, tôi quá shock nên không chú ý, ở đây còn zombie không?"

Anh chàng vội quay đèn đi, hỏi.

"Có lẽ hết rồi, lúc nãy có một con zombie cấp 2, cấp 1 sợ quá nên chỉ có một con thôi, hiện nằm dưới chân tôi đây."

Anh chàng chiếu đèn xuống zombie dưới chân Thu Tử, nhướng mày, khóe miệng nhếch lên nụ cười.

"Vậy tôi bật đèn chính nhé?"

"Được rồi, cảm ơn anh."

Khi đèn trong siêu thị sáng lên, Thu Tử cuối cùng cũng nhìn rõ người đàn ông trước mặt. Cô thầm hít một hơi, cảm thán anh ta đẹp trai thật!

Khuôn mặt anh như được điêu khắc, năm góc rất đàn ông. Mái tóc đen bóng mượt. Đôi mày kiếm sắc nhưng đôi mắt hạnh lại là mắt phượng đa tình, khiến người ta chỉ nhìn qua đã có thể ngất ngây. Chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ hồng, đang nở nụ cười quyến rũ làm choá mắt.

Anh chàng cũng quan sát Thu Tử, thấy vẻ mặt ngây thơ của cô, không nhịn được phì cười trong lòng, cảm thán thật đáng yêu.

Anh tiến đến trước mặt Thu Tử, quỳ xuống, duỗi tay phải thon dài ra, nở nụ cười quyến rũ:

"Chính thức giới thiệu, tôi tên Đoạn Thần Minh, còn cô?"

Thu Tử vốn là người dễ mê trai từ nhỏ, ai cũng biết trong vòng mười dặm.

Năm Thu Tử sáu tuổi, một cặp vợ chồng trẻ cùng cậu con trai khoảng 7, 8 tuổi chuyển đến khu chung cư cô ở.

Cậu bé ấy nhanh nhẹn, da trắng, nét mặt thanh tú xen chút khí khái, đẹp trai nhưng lại toát lên vẻ dịu dàng, có sự tinh tế và tuấn tú riêng. Tính cách cũng ôn hòa, thích ngồi một góc đọc sách.

Khi nghe nói trong khu đến một cậu bé như vậy, tiểu Thu Tử cứ đòi ba mẹ dẫn đi gặp cậu ta.

Lần đầu gặp mặt, tiểu Thu Tử chăm chú nhìn cậu bé đối diện, mặt đỏ bừng.

"Cậu tên gì? Sau này tớ sẽ cưới cậu nhé?"

Thu Tử không nhớ cậu bé đã nói gì, chỉ nhớ từ đó, bé Thu Tử sáu tuổi cứ bám theo cậu ta, gọi "Anh Ninh... anh Ninh...”

---

Hi mọi người, hiện tại bộ này đã bị tác giả drop xóa truyện, vậy nên mình xin phép dừng dịch bộ này ở đây ạ, mời mọi người theo dõi thêm các bộ khác trong danh sách truyện của mình, cảm ơn mọi ngườiiiii.