Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 101

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thiền Lục vừa nghe lời này, trong lòng liền biết chuyện này tuyệt không đơn giản, ngưng thần suy tư một hồi rồi đáp: “Lan Phương thoạt nhìn có chút sợ người lạ, kết giao rất ít. Lan Cẩm thì có vẻ hoạt bát một ít, đối với người trong viện chúng ta, thậm chí người ngoài viện đều có chút ít quan hệ. Về phần mùi hương trên quần áo, kỳ thực, phu nhân a, trên quần áo của ngài và biểu tiểu thư đều có huân hương, chẳng qua mùi trên quần áo của ngài rất nhạt, hơn nữa ngài ngày thường còn dùng thêm son bột nước nên không nghe rõ mùi mà thôi.”

“Huân hương là từ đâu đến?”

“Là do thế tử lần trước mang từ trong hoàng cung về, Vương phi thưởng cho ngài, ngài đã quên sao? Nô tì lúc đó cảm thấy mùi huân hương rất tốt, hơn nữa Lê quản sự khi mang đồ tới còn nói hương liệu kia thích hợp dùng trên quần áo tiểu hài tử, cho nên ngài liền thuận tay bảo nô tì đi làm. Nô tì đã hương liệu giao cho Lan Phương và Lan Cẩm, để bọn họ dùng lên quần áo của biểu tiểu thư.”

Từ Thư Uyển nghe xong, nghiêm cẩn hồi tưởng một chút, quả thật là có chuyện như vậy, là nàng sơ sót.

Không nghĩ tới đồ vật do thế tử mang về từ trong hoàng cung thế nhưng lại có vấn đề…

Lòng Từ Thư Uyển càng lúc càng căng thẳng, việc này không phải là nhỏ, thế nhưng còn dính dáng đến hoàng cung, xem ra phải mau chóng bẩm báo với Vương phi.

Nàng nghĩ xong, lập tức dẫn Vân Mộng Sơ đến chỗ Vương phi.

Lúc này Sở Thân Vương chưa trở về, Vương phi đang ở trong phòng thêu thùa, thấy hai dì cháu đến, cười hỏi: “Không phải mới vừa đi sao, nhanh như vậy lại tới nữa?”

“Vương phi, thϊếp thân có việc muốn bẩm báo.” Từ Thư Uyển khó có dịp thu hồi vẻ tươi cười dịu dàng, sắc mặt trở nên rất nghiêm túc.

Sắc mặt Vương phi cũng nghiêm túc theo, nàng vừa định xua tay bảo hạ nhân lui ra, không ngờ lúc này Ninh Thúy đi vào nói: “Vương phi, Cung Nghị cầu kiến.”

Cung Nghị là gã sai vặt thϊếp thân của Sở Thiên Hựu, lúc này cầu kiến, đương nhiên là có chuyện về Sở Thiên Hựu, Vương phi không dám trì hoãn, lập tức cho gọi Cung Nghị vào.

Cung Nghị lúc này cả người có chút chật vật, hai mắt ửng đỏ, vừa vào phòng liền quỳ gối trước mặt Vương phi, thập phần tự trách, nói: “Vương phi, thế tử chiều hôm nay vừa về thư phòng liền bắt đầu cảm thấy thập phần khó chịu, một lát sau, thế nhưng suy yếu hôn mê ngã xuống, nô tài có sai, không chăm sóc tốt cho thế tử.”

Vương phi vừa nghe Sở Thiên Hựu đã xảy ra chuyện, làm sao còn có thể nghĩ chuyện khác, lập tức hỏi Cung Nghị: “Thỉnh thái y chưa? Rốt cuộc là thế nào? Mau nói rõ ràng!”

Cung Nghị nói tiếp: “Thế tử hiện tại chỉ là hôn mê, nô tài đã phái người đi thỉnh thái y, nô tài đến đây để bẩm báo với Vương phi. Hơn nữa nô tài nghe nói, Tề ma ma có biết y thuật, muốn mời Tề ma ma đến chẩn trị trước cho thế tử một chút.”

“Vậy còn chờ gì nữa, Tề ma ma, chúng ta mau đến chỗ Thiên Hựu.” Vương phi nói xong liền đứng lên, ý bảo người phía sau cũng đi theo mình, nàng quay sang nhìn hai dì cháu Từ Thư Uyển, “Các ngươi lui xuống trước đi, có chuyện gì thì ngày khác lại nói.” Vương phi nói xong, cũng không chờ bọn họ rời đi, cứ thế vội vàng mang theo Tề ma ma và vài nha hoàn rời đi.

Thế tử đã xảy ra chuyện?

Vân Mộng Sơ nghe được tin này, cả người chợt chưng hửng. Vị thế tử mặt than cực kì thông minh, thập phần không giống tiểu hài tử kia bị hôn mê bất tỉnh?
« Chương TrướcChương Tiếp »