Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 107

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Chuyện gì?” Vương phi lập tức hỏi.

“Thế tử… Thế tử bảo nô tài đi thăm dò…” Cung Nghị nói đến một nửa, dừng một lát, cắn răng một hồi mới nói tiếp: “Thế tử bảo nô tài đi thăm dò Lê quản gia.”

“Lê quản gia?”

“Không sai.” Cung Nghị lúc này như đã hạ quyết tâm, giọng nói thập phần khẩn thiết, gần như than thở khóc lóc: “Vương phi, thế tử bảo nô tài gạt Vương phi cũng là một phen hảo ý, bởi vì thế tử nghe nói, Lê quản gia ở bên ngoài… Ở bên ngoài… Ở bên ngoài dùng danh nghĩa của vương phủ để kiếm tiền đen…”

“Cái gì?” Tất cả người ở đây đều chấn kinh, ai cũng không nghĩ tới, Cung Nghị sẽ kể ra một việc như vậy…

Cư nhiên là Lê quản gia của Hành Vu Viện dùng danh nghĩa của vương phủ để kiếm tiền đen ở bên ngoài?

Nhất thời, Lê quản gia nguyên bản đứng bên ngoài phòng bỗng chốc trở thành nơi tụ tập các ánh mắt, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào hắn. Cái trán Lê quản gia bắt đầu đổ đầy mồ hôi, một lát sau, hắn không chút do dự quỳ xuống, hô lớn: “Vương phi, nô tài oan uổng nha, thật sự là Cung Nghị oan uổng nô tài, nô tài từ trước đến nay chưa bao giờ làm chuyện gì nguy hại cho vương phủ.”

“Câm miệng.” Vương phi quát: “Chủ tử đang nói chuyện, không tới phiên ngươi chen mồm.” Nói xong, nàng xoay mặt nhìn về phía Cung Nghị, tiếp hỏi rõ ràng Lê quản gia rốt cuộc đã làm chuyện gì.

Vân Mộng Sơ nghe một hồi, tất cả đều hiểu rõ.

Nguyên lai là dùng danh nghĩa của vương phủ để cho vay nặng lãi ở bên ngoài. Vị Lê quản gia này cũng không biết rốt cuộc là thiếu rất nhiều tiền hay là trong nhà xảy ra chuyện gì, thế nhưng lại nảy ra ý tưởng cho vay nặng lãi, đã vậy còn dùng đến danh nghĩa của vương phủ. Loại hành vi này, dùng từ to gan lớn mật đều không đủ để hình dung, phải nói là chán sống không sợ chết mới đúng.

Lê quản gia làm quản gia của Hành Vu Viện – nơi ở của thế tử, coi như cũng có chút quyền lực nhất định trong vương phủ, các chủ tử đều cho hắn vài phần thể diện, nói vậy hắn hàng năm có thể thu được không ít dầu mỡ*, sao có thể nghĩ đến chuyện đi cho vay nặng lãi, thật sự khiến người ta không nghĩ ra.

* Từ gốc là “du thủy”, ý nói phần lợi ích ăn ké từ chỗ người khác.

Còn nữa, thái độ Vương phi mới thực là kỳ quái, con mình trúng độc, nàng không mau nghĩ cách nhanh chóng giải độc, ngược lại ngồi ở chỗ này thẩm vấn hạ nhân, cho dù là muốn từ nơi này tìm được manh mối trúng độc… Nhưng Vân Mộng Sơ vẫn cứ cảm thấy có chút gượng ép.

Loại cảm giác cổ quái này càng lúc càng rõ ràng, nàng cảm thấy bản thân hôm nay rất có khả năng là không cẩn thận dính vào trong lốc xoáy, chỉ hy vọng cơn lốc xoáy này đừng tạo thành ảnh hưởng gì đến nàng và Từ Thư Uyển.

Có lẽ, nàng thật sự không nên vì báo ân mà đột phát thiện tâm, đến trợ giúp Sở Thiên Hựu. Người ta là thế tử, thứ thuốc tốt nào mà chả có, đâu cần nàng đến hiến ân cần.

Lúc Vương phi cho bọn họ về viện của mình, hai dì cháu hẳn là nên thành thành thật thật trở về.

Chỉ tiếc bây giờ hối hận đã quá muộn, tốt nhất vẫn là thành thành thật thật ngồi yên ở chỗ này chờ mọi việc kết thúc, lần sau nhất định phải ghi nhớ bo bo giữ mình, chuyện không liên quan đến mình, tốt nhất là chạy càng xa càng tốt.

Lúc này Vương phi đã nghe xong diễn biến sự tình, cười lạnh nói: “Cung Nghị, ngươi đã tra xét mấy ngày, có tìm được chứng cớ gì không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »