Chương 158

Nói đi nói lại, mọi việc đều là lỗi của người khác, chính bọn họ cho tới bây giờ không hề sai.

Từ Thư Uyển đọc xưng thư ép hỏi của Tống thị, trong lòng thầm cười khổ, trực tiếp nhấc bút hồi âm, không muốn phải gặp Tống thị trong vương phủ.

Đại ý lá thư là nói Lại bộ đã hạ lệnh, nàng không có quyền sửa đổi, ca ca và tẩu tử hãy thả tâm, coi như là đi du lịch đến Mạc Bắc một chuyến.

Vân Mộng Sơ đọc lướt qua phong thư, thấy giữa những hàng chữ mang theo áy náy và quan tâm. Nhưng nàng thấy vậy, Tống thị chưa hẳn cũng thấy vậy. Từ Thư Uyển khó có dịp cường ngạnh một hồi, Tống thị hôm nay không gặp được Từ Thư Uyển, không biết sẽ lại làm ra trò náo động gì.

Đối với chuyện hôn sự của Li Sinh, Từ Thư Uyển cảm thấy chuyện này tốt nhất là nên thất bại. Nhà Tống thị và nàng vốn là họ hàng gần, vương phủ trên cơ bản cho thấy sẽ cùng một chiến tuyến với Đại hoàng tử, bọn họ giờ phút này lại đi cưới nữ nhi Cao gia, thế này hiển nhiên là đánh vào mặt vương phủ. Vương phi nếu trừng trị bọn họ, nàng tuyệt đối ngăn không được.

Cho nên, hôn sự này không thành chính là không thể tốt hơn.

Tống thị nhận được thư, làm sao chịu nghe theo ngoan ngoãn trở về, luôn ồn ào đòi gặp Từ Thư Uyển. Nhưng vương phủ đâu phải nơi để bà gây sự. Hồng quản gia ra lệnh một tiếng, nếu lại làm ồn liền ném bà ra ngoài. Tống thị đành phải thành thật ngậm miệng, không dám làm cái gì cái khác, nhưng trong lòng phẫn hận Từ Thư Uyển không thôi, thế nhưng làm cho bọn họ đi Mạc Bắc?!

Món nợ này, bà sẽ không quên.

Không gặp được người, Tống thị mang theo cơn tức lớn rời đi.

Còn về phía Từ Thư Quân, ông ta tha thiết van xin thủ trưởng xem có cách không đi được không. Nhưng thủ trưởng của ông thật khẳng định báo cho biết: cáo thư một khi đã ban xuống, chính là quyết không sửa đổi, trừ phi ông tưởng kháng lệnh không tuân.

Kháng lệnh không tôn thì ông không có cái dũng khí kia, cho nên Từ Thư Quân và Tống thị chỉ có thể dẫn theo Li Sinh, mang nỗi phẫn hận vô cùng rời kinh thành.

Tương lai nếu có cơ hội, bọn họ nhất định sẽ hung hăng trả thù Vân Mộng Sơ và Từ Thư Uyển.

Đối với việc này, Vân Mộng Sơ chỉ có thể tỏ vẻ, có được tất có mất, có một tiểu di tốt như Từ Thư Uyển, thì phải đồng thời thừa nhận vài vị thân thích cực phẩm này.



Ngày mười lăm tháng giêng, Đại hoàng tử sớm liền hẹn Mộng Sơ và Sở Thiên Hựu đến Thanh Nhã Lâu xem hoa đăng, tuy rằng nam nữ hữu biệt, nhưng ba người bọn họ là sư huynh muội đồng môn, gặp một lần vẫn là có thể, huống chi Vân Mộng Sơ còn chưa đến bảy tuổi, vấn đề cũng không lớn.

Mấy ngày gần đây, tâm tình Đại hoàng tử đều không tốt, nguyên nhân trực tiếp là vì trong ngày mừng năm mới, hoàng thượng rộng rãi ban đủ loại ưu đãi cho Tứ hoàng tử. Tứ hoàng tử va chạm một quý nhân trong hậu cung, hoàng thượng thế nhưng chỉ vô cùng đơn giản nói hai câu liền không có việc gì. Hoàng thượng càng ngày càng sủng ái Tứ hoàng tử, vì Tứ hoàng tử và Cao quý phi, thậm chí còn mở một mắt nhắm một mắt đối với hành vi kiêu ngạo của người nhà Cao gia.

Trong lòng Đại hoàng tử giận a.

Ngày mười lăm tháng giêng, hắn dứt khoát tiến cung lộ mặt một chút, không bao lâu liền đi ra, sau đó cho người đi mời Sở Thiên Hựu và Vân Mộng Sơ đến Thanh Nhã Lâu, bản thân đi trước, một mặt lên thẳng lầu ba, vào một tòa nhã gian cực kì xa hoa, ngắm hoa đăng rực rỡ trên đường.

Lúc Sở Thiên Hựu dẫn Vân Mộng Sơ đi vào, ánh mắt đầu tiên liền thấy Đại hoàng tử đang rầu rĩ ngồi uống rượu. Sở Thiên Hựu bảo Vân Mộng Sơ ngồi vào trong tìm chỗ ăn cơm, còn mình thì ngồi xuống cạnh Đại hoàng tử, lặng không tiếng động rót một chén rượu, cùng uống với hắn.

Uống được một nửa, Đại hoàng tử đột nhiên hỏi: “Thiên Hựu, đệ nói, ta nơi nào làm không tốt? Phụ hoàng vì sao cho tới bây giờ đều không thích ta? Vì sao cho tới bây giờ đều là…”