Chương 160

Nhưng là nếu hắn đi được bước đi đầu tiên này, như vậy kiếp này không chừng đều sẽ bị ảnh hưởng.

Sở Thiên Hựu nhàn nhạt nói: “Bọn họ có thể sử dụng thủ đoạn này, huynh vì sao không thể dùng? Huynh cho là Tứ hoàng tử vì sao được sủng ái như vậy? Thật sự hoàn toàn là mẫu bằng tử quý sao?”

Đại hoàng tử lặng im không nói.

Vân Mộng Sơ lẳng lặng nhìn Đại hoàng tử, ánh mắt nhu hòa hồn nhiên, “Tứ sư huynh, sư huynh ngẫm lại xem, nếu huynh từ giờ trở đi đều tỏ ra trân trọng Tứ hoàng tử, ở mặt ngoài thật sự xem hắn như đệ đệ, tất cả mọi người sẽ dần dần tin rằng huynh tốt với hắn, như vậy, đến lúc đó, khi sư huynh làm ra chuyện gì gây bất lợi cho hắn, hoặc là ở làm vài động tác nhỏ sau lưng hắn, cáo trạng với hoàng thượng, mọi người cũng sẽ nghĩ là sư huynh có ý tốt mà thôi…”

Đại hoàng tử kinh ngạc lắng nghe lời Vân Mộng Sơ nói, môi càng mím càng chặt.

Sở Thiên Hựu lúc này cũng nói: “Rất nhiều đạo lý đều như vậy, ở mặt ngoài là một chuyện, sau lưng lại là chuyện khác.” Thần sắc gian hắn thoáng ảm đạm, hiển nhiên là nhớ tới chuyện kiếp trước, “Tứ sư huynh, việc này, đệ hi vọng huynh nghiêm cẩn cân nhắc.”

Đại hoàng tử trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng, “Ta bỗng nhiên phát hiện, đệ và Tiểu Sơ rất có vợ chồng tướng, ý kiến đều nhất trí, còn thay nhau dùng những lý do khác nhau tới khuyên ta.”

Sở Thiên Hựu hắc tuyến. Hắn luôn xem Vân Mộng Sơ như con gái mình, làm sao có thể thành thê tử…

Thê tử của hắn hẳn là, hẳn là…

Hắn cũng không biết hẳn là bộ dáng gì. Sau khi bị Triệu Diệc Như làm tổn thương một lần, hắn thật sự đối với nữ tử có chút kính nhi viễn chi. Những người có giới tính nữ ở bên cạnh hắn, ngoại trừ mẫu thân và tỷ tỷ, cũng chỉ có mỗi Vân Mộng Sơ là hắn không bài xích, không chỉ không bài xích, ẩn ẩn còn có cảm giác thích gần gũi.

Khụ khụ, con gái của mình, muốn gần gũi cũng là bình thường.

Vân Mộng Sơ nhẹ nhàng chu miệng, có vợ chồng tướng với cái tên mặt than Sở Thiên Hựu này? Người nào gả cho Sở Thiên Hựu mà không bị đông chết đã là kỳ tích, nàng ủy khuất nói: “Tứ sư huynh, chúng ta là vì tốt cho sư huynh.”

Đại hoàng tử thu liễm tươi cười, nhéo nhéo gò má Vân Mộng Sơ, “Yên tâm đi, ta biết phải làm sao.”

Vân Mộng Sơ xoa mặt, trong lòng rủa thầm Đại hoàng tử tương lai nhất định sẽ cưới một nữ hài phi thường thích nhéo mặt hắn, để hắn nếm thử đoạn đường khổ ải ngày xưa của nàng.

Sở Thiên Hựu nghe Đại hoàng tử lời vậy, lạnh nhạt nói: “Huynh có thể suy nghĩ cẩn thận liền không còn gì tốt hơn, cũng không uổng công chúng ta lải nhải một phen.”

Đại hoàng tử thấy thế, lập tức cười làm lành: “Đừng nóng giận, ta nhận sai rồi còn không được sao. Để ta tự phạt rượu, ta tự phạt, hắc hắc, cám ơn hai người hôm nay khuyên ta…” Hắn quay ra cửa, cất cao giọng hô. “Thanh Phong, xuống dưới lầu lấy hai vò rượu ngon đến, hôm nay ta và Thiên Hựu không say không về.”

Sở Thiên Hựu khẽ nhíu mày, “Còn có Tiểu Sơ ở đây nữa, đừng làm huyên náo quá mức.”

Đại hoàng tử sửng sốt, như sực nhớ ra, sờ sờ đầu Vân Mộng Sơ. “Tiểu Sơ càng ngày càng thông minh, không biết sau này Tiểu Sơ lớn lên, có còn nhu thuận nữa hay không, hay là càng ngày càng thông minh, biết dùng thủ đoạn đâm sau lưng người khác.”

Vân Mộng Sơ gục đầu xuống, khẽ ảm đạm nói: “Đây đều là do mợ của muội dạy.”

Sở Thiên Hựu có chút đau lòng, trừng mắt liếc nhìn Đại hoàng tử một cái, quay sang nói với Vân Mộng Sơ: “Tiểu Sơ, không sao đâu, mợ của muội đã rời kinh thành, ta cam đoan bà ta sẽ không trở về nữa.”

Vân Mộng Sơ ngẩng đầu lên, tựa hồ đang nỗ lực thu hồi biểu cảm ảm đạm, mỉm cười với Sở Thiên Hựu, “Tam biểu ca, cám ơn biểu ca.”

Đại hoàng tử hỏi: “Mợ của Tiểu Sơ là Tống thị và cả nhà Từ Thư Quân đúng không… Ừm, Tiểu Sơ yên tâm, ta nhất định sẽ cho người đi tiếp đón bọn họ thật long trọng.”