Chương 162

“Cũng phải.” Đại hoàng tử cười nói: “Nếu như thế, đệ hãy nhanh chút đi tiếp hai vị cô nương kia đi, đừng để người ta đợi lâu.”

Tứ hoàng tử có chút kỳ quái nhìn Đại hoàng tử, thấp giọng gọi: “Đại ca…”

“Hửm?” Đại hoàng tử vẫn nhẹ nhàng cười như trước.

Tứ hoàng tử bỗng nhiên giơ tay ra chỉ, “Phía sau bình phong có người? Là ai?”

“Một cô nương thôi.” Đại hoàng tử nhàn nhạt đáp.

Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên có một nữ tử ăn mặc kiểu nha hoàn đi đến, nàng nghiêng người nhìn vào trong mấy cái rồi xoay người rời đi.

“Không nghĩ tới đại ca cũng sẽ gọi nữ hài tử đến uống rượu.” Tứ hoàng tử đứng lên nói, “Đệ thật sự rất hiếu kỳ cô nương bên trong là ai… Thế nhưng sẽ được đại ca mời đến, chớ không phải là vị tiểu sư muội kia của đại ca?”

Sắc mặt Sở Thiên Hựu trầm xuống, vừa định đứng lên đi chặn trước mặt Tứ hoàng tử, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ: “Tứ hoàng tử, Sở thế tử.”

Lúc này, hai vị cô nương Lâm gia đang đứng ở ngay cạnh cửa, lẳng lặng nhìn vào bên trong.

Người đứng ở phía trước hiển nhiên là đích nữ Lâm Thiền, nàng cất bước đi đến, lần lượt cúi người hành lễ với Đại hoàng tử và Sở Thiên Hựu, sau đó quay sang nói với Sở Thiên Hựu: “Sở thế tử, từ lần từ biệt ở Lâm phủ, hồi lâu không thấy.”

Sở Thiên Hựu nhàn nhạt gật đầu, không nói một lời, gương mặt như bị liệt cơ toàn diện.

Lâm Thiền có chút xấu hổ đứng tại chỗ, mà Lâm Nghiên chỉ yên lặng đứng ở cửa, một câu cũng không nói.

Bỗng nhiên, Lâm Thiền làm như nhớ tới cái gì, “Phía sau bình phong cũng có một vị cô nương sao? Ta đi xem.”

Nàng vừa dứt lời liền nhấc chân đi ra sau bình phong.

Vân Mộng Sơ đối với tình hình ngoài bình phong đều biết rõ ràng rành mạch, thấy lần này tránh không khỏi, đành dứt khoát mang nón che mặt, lẳng lặng đứng tại chỗ.

Lâm Thiền vào trong thấy là nàng, sửng sốt một chút, “Muội muội nhìn quen quen, ta tựa hồ đã gặp muội muội ở đâu đó.”

Vân Mộng Sơ không nói một lời, chính là nhẹ nhàng cúi người chào Lâm Thiền.

Lâm Thiền hơi hơi sửng sốt, “Muội muội không có tiện nói chuyện sao? Có thể để ta nhìn xem muội muội là ai?”

Nàng khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng bước một bước về phía trước, ý bảo Lâm Thiền cùng mình đi ra ngoài.

Sở Thiên Hựu thấy nàng đi ra, lập tức đi tới cạnh nàng, trong lòng biết nàng không muốn để người khác biết mình là ai, cúi đầu nói khẽ vào tai nàng: “Ta sẽ bảo Cung Nghị đưa muội trở về.”

Vân Mộng Sơ khẽ gật đầu, liền nghe Sở Thiên Hựu giương giọng gọi Cung Nghị.

Nhưng không nghĩ tới, Tứ hoàng tử lúc này nói: “Đại ca của đệ, đây hẳn tiểu sư muội của đại ca đúng không, ngoại trừ nàng, đệ thật nghĩ không ra là ai uống rượu với đại ca.”

Đại hoàng tử lặng im không nói.

Tứ hoàng tử thấy Đại hoàng tử không lên tiếng phản đối, dứt khoát nói: “Vị tiểu sư muội này sao luôn mang nón che mặt vậy, không chịu để chúng ta nhìn xem… Nàng chẳng lẽ còn quý giá hơn chúng ta sao?”

“Tiểu sư muội?” Lâm Thiền ở bên cạnh nói nhỏ một câu, “Chẳng lẽ muội là Vân Mộng Sơ? Khó trách ta thấy vóc dáng của muội muội nhìn quen mắt như vậy, nguyên lai là thế.”

Vân Mộng Sơ cười khổ, tuy rằng nàng không rõ vì sao Lâm Thiền biết nàng là đệ tử của Lăng Hiên, nhưng sự tình đã đến bước này, nàng lại giả bộ không biết hoặc mạo danh ai đó liền không ổn. Vân Mộng Sơ đành nhẹ nhàng cúi người hành lễ với Tứ hoàng tử, “Bái kiến Tứ hoàng tử.”

“Vân Mộng Sơ?” Tứ hoàng tử nói nhỏ, “Sao ta chưa từng nghe qua tên này? Ngươi là cô nương nhà ai?”

Vân Mộng Sơ trong lòng bắt đầu tích tụ tức giận, tên Tứ hoàng tử này, sao lại vô lễ càn rỡ như vậy? Ngươi là một nam tử, tuy rằng tuổi có hơi nhỏ một chút, nhưng cũng không thể hỏi tên một nữ hài tử như vậy nha?

Bị người có tâm nghe được, lỡ đồn đãi ra cái gì, tuyệt đối sẽ làm danh tiết của nàng bị hao tổn.