Chương 163

Nhưng nàng biết hiện tại nàng không đối phó được Tứ hoàng tử, nếu muốn đối phó người như thế, đả kích người như thế, chỉ có thể dựa vào mưu kế vừa hiến cho Đại hoàng tử. Vân Mộng Sơ cố nén cơn tức, thấp giọng nói: “Đại hoàng tử, tiểu nữ tử còn có chuyện, xin cáo từ trước.” Dứt lời liền xoay người đi ra cửa.

“Ôi, đợi chút chớ đi, ta còn chưa thấy mặt ngươi a…” Tứ hoàng tử bất mãn.

“Tứ hoàng tử.” Sở Thiên Hựu lạnh lùng nói: “Nàng còn có chuyện, thỉnh Tứ hoàng tử tự trọng.”

Tứ hoàng tử bị ngữ điệu lạnh như băng của Sở Thiên Hựu biến thành cứng lưỡi, bĩu môi.

Mà Vân Mộng Sơ liền nhân cơ hội này chạy nhanh rời đi.

Tứ hoàng tử thấy Vân Mộng Sơ đi rồi, trừng mắt liếc nhìn Sở Thiên Hựu một cái, lại không nói cái gì, đứng thẳng dậy, “Chúng ta đi thôi.” Hắn nói xong, chỉ gật đầu với Đại hoàng tử một cái liền rời đi.

Ngược lại là Đại hoàng tử nói với hắn: “Đêm nay tuy rằng không hạn chế giờ về, nhưng cũng đừng về quá muộn, bằng không phụ hoàng sẽ lo lắng.”

Lần này Tứ hoàng tử là thật sửng sốt, có chút kinh ngạc đứng ở đó, Đại hoàng tử hôm nay sao có thể nói ra những lời kiểu này…

Đại hoàng tử nhàn nhạt cười, có chút không đứng đắn, bất cần đời giống như ngày xưa, càng khiến Tứ hoàng tử nghĩ không ra. Bản thân Tứ hoàng tử cũng không được thông minh cho lắm, rất ít lãng phí thời gian đo lường tâm tư người khác, lúc này dứt khoát xoay người rời đi.

Chờ những người không liên can đi hết, Đại hoàng tử áy náy nói với Sở Thiên Hựu: “Thật có lỗi, hôm nay gọi đệ và Tiểu Sơ đến uống rượu, hai người giúp ta nghĩ một biện pháp tốt, ta lại làm phiền hà cả hai.”

“Huynh không làm phiền đệ.” Sở Thiên Hựu lạnh lùng nói: “Huynh là làm phiền hà Tiểu Sơ, say này nhớ đi bồi tội với muội ấy.”

“Hắc hắc.” Đại hoàng tử cười. “Được, ta hôm khác nhất định đi bồi tội với muối ấy.”

Tứ hoàng tử dẫn hai nữ hài tử Lâm gia trở lại nhã gian, ngồi vào ghế, hừ lạnh một tiếng, có chút phẫn nộ hỏi: “Chẳng lẽ Vân Mộng Sơ gì đó là quốc sắc thiên hương, không bỏ được cho ta xem? Bất quá là một tiểu thí hài còn chưa lớn lên thôi, chẳng lẽ ta có thể nảy sinh ý đồ gì với nàng ta? Lâm Thiền, ngươi đã gặp qua nàng ta sao? Nàng ta trông như thế nào?”

Lâm Thiền do dự một lát. Nàng vốn dĩ không để ý Vân Mộng Sơ cho lắm, nên cũng không rõ nhan sắc người này thế nào. Nhưng khi Lâm Thiền mở miệng, không biết thế nào chợt nghĩ đến việc Vân Mộng Sơ cùng Sở Thiên Hựu đến Thanh Nhã Lâu ăn cơm, Sở Thiên Hựu vô cùng duy hộ nàng ta, vì thế lời nói đến cửa miệng nhất thời biến thành: “Nàng ta tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng là bộ dạng rất xinh đẹp, cũng rất có tài, mẫu thân của nàng ấy chính là tài nữ đệ nhất kinh thành một thời.”

“Ô?” Tứ hoàng tử nghe vậy, nhất thời nổi lên hứng thú, “Nếu như vậy, nhất định phải tìm một cơ hội gặp mặt nàng ta mới được.”

Lâm Nghiên yên lặng ngồi trên ghế, nghe hai người nói chuyện, gục đầu xuống, không nói một lời. Nàng biết bản thân chỉ đến để làm nền. Lâm phu nhân có ý muốn để Lâm gia thắt chặt quan hệ với Cao gia và Tứ hoàng tử, hơn nữa hôm nay vì để con trai mình và đích nữ Cao gia có cơ hội ở chung bồi dưỡng cảm tình, nên khi Tứ hoàng tử cũng đến thăm Lâm phủ, bà đã phái nàng và Lâm Thiền cùng hắn đi ra ngoài… Nhưng nàng biết, Lâm phu nhân làm như vậy, chỉ là để cho người khác không thể nói bậy, không mắng bà là khắt khe thứ nữ. Trên thực tế, Lâm phu nhân căn bản không quản nàng chết sống thế nào, cho nên nàng chỉ có thể khiến bản thân thành người rong suốt, yên lặng đi theo sau bọn họ…

Bất quá, nàng nghe ra Lâm Thiền tựa hồ có địch ý với Vân Mộng Sơ, điểm này, hẳn là có thể lợi dụng một chút.

Lại nói, may mà ý tưởng trong đầu Tứ hoàng tử đến nhanh mà đi cũng nhanh. Người này làm việc không có nhẫn nại, không thể kiên trì làm việc gì, cho nên đối với Vân Mộng Sơ, hắn chỉ cảm thấy hứng thú được vài ngày liền ném ra sau đầu.