Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 165

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thất Nguyệt hừ một tiếng, “Quả nhiên là tiểu không lương tâm, lần nào đến cũng định lừa gạt ta. Sách của ngươi đâu? Lão nương phải xem ngươi viết sách thế nào mới tính tiếp.”

Nàng lập tức ngoan ngoãn dâng sách lên.

Trong số những quyển sách tương đối kinh điển thời cổ đại, ngoại trừ Hồng Lâu Mộng, nàng thiệt tình không xem qua thứ gì khác, cho nên quả thật không có khả năng viết những cuốn cỡ như Liêu Trai Chí Dị, vì thế nàng đành phải đi ôm đùi Kim Dung gia gia, viết lại mấy quyển của ông cho Thất Nguyệt xem. Nàng ngày thường thích xem phim truyền hình trên tivi, thích nhất là xem phim Kim Dung và Cổ Long. Hồi đó, vì muốn hiểu kịch bản phim truyền hình, nàng còn từng tìm đọc nguyên tác, nghiêm cẩn xem qua, cho nên, hiện tại viết lại sách của hai vị gia gia Kim Dung và Cổ Long, coi như tương đối thoải mái.

Thất Nguyệt lật lật mấy tờ, khẽ gật đầu một cái, “Cũng không tệ, xem ra ngươi đã tận tâm tận lực.”

Vân Mộng Sơ hắc tuyến, “Đương nhiên a, ta phải thắp đèn mấy đêm liền để chép sách cho ngài đó nha.”

“Được rồi, nghĩ muốn cái gì.” Bà nhàn nhã tựa vào lưng ghế, lẳng lặng xem nàng.

Vân Mộng Sơ trầm ngâm một lát, vừa mở miệng liền bật ra một câu kinh người: “Ta muốn một tấm mặt nạ da người.”

“Mặt nạ da người?” Thất Nguyệt có chút không hiểu ra sao, “Đó là thứ gì?”

Vân Mộng Sơ sửng sốt, “Chẳng lẽ… Ngươi không biết?”

Nàng chấn kinh vô cùng.

Mặt nạ da người là món đồ cực kỳ kinh điển trong truyện võ hiệp cổ đại nha, chính là món thần khí dùng để gϊếŧ người phóng hỏa, vào nhà cướp của, hại lừa gạt thần nha!

Thất Nguyệt thế nhưng chưa từng nghe qua?

Nàng năm đó xem võ hiệp, trong lòng cực kỳ yêu thích món mặt nạ da người này. Vì nó, nàng còn cố ý thăm dò tư liệu lịch sử, internet nói cho nàng, ở trong lịch sử, mặt nạ da người quả thật có tồn tại, chẳng lẽ đại thần tiên Thất Nguyệt lại không biết?

Không phải trong sách thường viết, những người có y thuật tốt, đều biết chế tác mặt nạ da người sao… Không phải trong sách thường viết, ở trong tay những nhân vật thần bí, bình thường sẽ có một hai tấm mặt nạ da người sao…

Chẳng lẽ sách viêt đều là gạt người, ô ô ô, đừng khi dễ nàng như vậy nha.

“Thứ mà ngươi nói…” Thất Nguyệt dừng một chút mới lặp lại: “Mặt nạ da người là cái gì vậy? Dùng da người để làm sao? Có ích lợi gì đâu?”

Vân Mộng Sơ hắc tuyến, lập tức phản bác: “Làm sao có thể dùng da người để làm? Ta là người theo chủ nghĩa nhân quyền, làm sao có thể muốn cái loại phải rút máu, lột da mới làm được?”

“Vậy nó là cái gì?” Thất Nguyệt có chút tức giận hỏi, “Ngươi không nói rõ ràng, ta làm sao mà biết? Mặt nạ da người, nghe cái tên như vậy, rất dễ nghĩ là dùng da người để làm a.”

Vân Mộng Sơ hít sâu một hơi, biết là vì bản thân không nói rõ ràng, nên nhẫn nại giải thích: “Mặt nạ da người là thứ nhìn có chút da người, nó dùng để mang lên mặt, thay đổi dung mạo của một người, khiến người quen đều nhận không ra. Tuy ta không biết thứ đó làm từ cái gì, nhưng ta dám khẳng định, nó tuyệt đối không phải làm từ da người.”

Thất Nguyệt nghe xong, “Xì” một tiếng bật cười, “Ngươi đã nói thứ này không phải mặt nạ da người, vậy thì phải gọi là Chỉnh Dung Thảo mới đúng.”

“Chỉnh Dung Thảo?” Là một loại thực vật? Sao lại có tên như vậy? Chẳng lẽ không phải là một cái mặt nạ, trực tiếp mang lên mặt sao…

Chẳng lẽ nàng bị internet lừa sao…

Được rồi, nàng là bị cổ nhân và người hiện đại hợp lực khi dễ.

Vân Mộng Sơ thu thập xong tâm tình, ra vẻ khiêm tốn hiếu học hỏi: “Vậy Chỉnh Dung Thảo là cái gì a?”

Thất Nguyệt nghe xong, trầm ngâm một lát, “Chỉnh Dung Thảo hợp với vài loại dược liệu nữa sẽ làm ra Dịch Dung Cao. Thứ này bôi lên vài vị trí trên mặt, có thể thay đổi dung mạo của một người. Bất quá, Chỉnh Dung Thảo tương đối khó tìm nên loại cao này cũng không thông dụng.”
« Chương TrướcChương Tiếp »