Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 166

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Mộng Sơ nghe xong, hai mắt sáng ngời, “Không tệ không tệ, ta muốn tìm loại dược này, ta muốn thay đổi dung mạo của mình, biến bản thân biến thành một nam nhân, ừm, để tiện làm buôn bán. Bằng không lấy thân phận nữ hài tử, xuất đầu lộ diện rất không tiện.”

Thất Nguyệt nghĩ nghĩ, “Chuyện này không thành vấn đề, bất quá, cho dù ngươi sửa lại dung mạo, giọng nói của ngươi vẫn là của nữ hài tử, cái này làm sao sửa?”

“Cho nên…” Nàng cười cười, “Chuyện này đành làm phiền ngài dạy ta khẩu kỹ. Ta từng nghe ngài nói, ngài tựa hồ biết khẩu kỹ, ách… Khẩu kỹ chính là bắt chước giọng nói của người khác.” Sợ Thất Nguyệt không biết ý của từ khẩu kỹ, nàng còn cố ý lặp lại một chút.

Thất Nguyệt thản nhiên “À ——” một tiếng, ý vị thâm trường nhìn nàng, “Ngươi muốn chuẩn bị cải trang làm nam hài tử sao… Ngươi định làm gì?”

“Ta đã nói rồi, ta sẽ bán mỹ phẩm.”

“Chuyện này thì ta biết.” Thất Nguyệt gật đầu, “Bất quá ngươi có thật sự biết làm không, người ở đây chỉ biết làm vài món mỹ phẩm thôi, ngươi cũng không thể chỉ trông cậy vào vài chủng loại này nọ để mở một cửa hàng a! Ngươi nên biết, một cửa hàng phải bán đầy đủ mọi thứ, bằng không, rất khó giữ khách.”

Vân Mộng Sơ trịnh trọng gật đầu, tự tin nói: “Về nguồn cung cấp, ta đã nghĩ tới. Ta đã nhìn trúng một mặt tiền cửa hàng trong kinh thành, chuẩn bị tìm người chủ ở đó để hợp tác. Ta tin tưởng vào năng lực của mình, ta đã đi tới nơi này, luôn muốn mở ra một khung trời mới. Yên lặng vô vi làm một nữ tử trong hậu viện, không phải là cuộc sống mà ta muốn.”

“Ý tưởng thì tốt lắm. Bất quá… chỉ bằng ngươi?” Thất Nguyệt khinh thường nhìn nàng, “Ngươi chỉ là một đứa nhỏ còn chưa lớn, lại dám đi tìm đối tác, chỉ sợ còn chưa tiến vào, đã bị người ta đuổi ra.”

“Cho nên… Hắc hắc, chuyện này phải nhờ vào ngài, ta định nhờ ngài giúp ta mời một chưởng quầy có năng lực, giá không thành vấn đề, có năng lực là được. Đối với nhân tài, ta luôn có lòng coi trọng.” Nàng nghiêm cẩn nói.

Thất Nguyệt nhíu mày, sau đó nghĩ nghĩ, “Quản sự? Muốn tìm người như vậy thật ra rất đơn giản… Lần này không cần tiền, đổi thành cần nhân lực?”

Nàng gật đầu, “Ta hiện tại tạm thời không thiếu tiền, chỉ thiếu người. Tiền là chết, người là sống… Người vẫn tương đối trọng yếu hơn. Có câu, ngàn vàng chảy hết, vẫn có thể nấu lại được.”

Thất Nguyệt gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Như vậy đi, ta có thể giúp ngươi tìm người, nhưng việc buôn bán của ngươi, ta muốn có hai phần cổ phần. Ta không chỉ giúp ngươi tìm người, ta còn có thể cung cấp cho ngươi một vài loại dược liệu quý hiếm, cũng sẽ cho ngươi một chút bạc. Tuy rằng ngươi chưa hẳn cần bạc, nhưng ta sẽ cho ngươi.”

Vân Mộng Sơ lập tức gật đầu, “Thất Nguyệt, cám ơn ngài, ngài thật sự là quá tốt.”

“Đừng nóng vội, ta có điều kiện.” Thất Nguyệt nhàn nhạt nói, “Ta muốn cửa hàng của ngươi sau khi khai trương hai tháng phải thu hồi phí tổn, trong vòng nửa năm phải mở thêm một chi nhánh. Người làm việc cho chi nhánh, ta sẽ thay ngươi tìm. Tranh thủ trong vòng năm năm, cửa hàng của ngươi phải trở thành hiệu buôn có tiếng trong cả nước… Đợi đến sau năm thứ năm, nếu bạc trong tay ngươi đủ nhiều, ngươi hãy bắt đầu thả chậm khuếch đại, ngược lại tích trữ lương thực và nhu yếu phẩm hàng ngày. Hàng năm ít nhất phải xuất ra một phần bạc dùng để trữ lương thực và nhu yếu phẩm. Những thứ đó, ta có thể vô điều kiện sử dụng một nửa. Việc này, ngươi có thể đáp ứng không?”

Vân Mộng Sơ gục đầu xuống, nàng kỳ thực ban đầu không có dã tâm lớn như vậy, chỉ là muốn chuẩn bị cho bản thân một con đường lui, tìm cho bản thân một nơi sống yên ổn, lại đem những kỹ thuật từng học ứng dụng vào trong cổ đại. Nhưng Thất Nguyệt hiện tại không chỉ muốn nàng làm buôn bán, còn muốn nàng phát triển kinh doanh thật kiêu ngạo, sau khi kiêu ngạo còn muốn nàng trữ lương trữ hàng, hơn nữa là bắt đầu trữ lương sau năm năm nữa…
« Chương TrướcChương Tiếp »