Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 167

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trữ lương hay trữ hàng đều là vì phòng ngừa biến cố trọn đại, chẳng lẽ năm năm sau, đất nước có đại biến?

Trong lòng nàng như bị khí lạnh tràn vào. Y theo tình hình hiện tại giữa Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử, chuyện này không phải là không có khả năng xảy ra, xem ra trữ lương đúng là tất yếu.

Bất quá, đã quyết định làm việc, thì chấp nhận nghênh đón khiêu chiến. Nếu nàng ngay cả chút tự tin ấy cũng không có, thì không cần làm buôn bán gì nữa, nhưng mà…

Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Thất Nguyệt, “Ta muốn biết, trữ lương trữ hàng, rốt cuộc là dùng để giúp ai?”

Thất Nguyệt lúc này nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Có một số việc, ngươi không cần biết quá rõ ràng, ngươi biết nhiều cũng không có ưu việt. Ta chỉ có thể nói cho, ta dùng vài thứ kia, tuyệt đối không phải đi giúp một tên hôn quân. Ngươi yên tâm.”

Vân Mộng Sơ thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng không biết cụ thể dùng để làm cái gì, nhưng nghe bà nói sẽ không giúp một tên hôn quân là được. Chỉ cần Đại hoàng tử vẫn tiếp tục giữ vững trí tuệ, sau này tuyệt đối sẽ không thành hôn quân. Còn tên Tứ hoàng tử tự cao tự đại kia thì cực kì khó nói trước, nàng vẫn thấy tín nhiệm Đại hoàng tử hơn.

Có những lúc, cho dù ngươi không định đếm xỉa đến, cũng là chuyện không thể nào.

Hiện tại thái độ của phủ Sở Thân Vương rõ ràng là muốn giúp đỡ Đại hoàng tử, mà nàng coi như đã là một phần của phủ Sở Thân Vương, trên lý thuyết, sau này cũng sẽ phải duy trì Đại hoàng tử. Nếu Đại hoàng tử thất bại, phủ Sở Thân Vương có lẽ sẽ không bị cái gì, dù sao nơi này và hoàng tộc cũng có thiên ti vạn lũ quan hệ. Nhưng loại nhân vật phụ như nàng nhất định sẽ không hay ho, nhất định sẽ bị đem ra hành hạ cho hả giận. Huống chi, nàng còn là sư muội của Đại hoàng tử nữa a… Đây quả thật chính là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

Cho nên, cho dù là vì bản thân, nàng cũng muốn duy trì Đại hoàng tử. Phần lương thực tích trữ, Thất Nguyệt chỉ dùng một nửa, một nửa còn lại là thuộc quyền sử dụng của nàng. Nghĩ đến đây, nàng trầm ngâm một lát, nói với Thất Nguyệt: “Không bằng như vậy đi, đợi đến năm năm sau, ngài dùng một nửa tiền lời thu mua lương thực, còn ta sẽ trả phần còn lại, thế nào?”

Thất Nguyệt nhíu mày, nghĩ nghĩ một lát, gật đầu, “Được, ta đáp ứng ngươi, nha đầu giảo hoạt!”

Vân Mộng Sơ ra vẻ cầu xin, nói, “Ta đâu có giảo hoạt… Ta chỉ là một người làm công cao cấp của ngài thôi, ta vừa kinh doanh cho ngài, còn vừa phải nghe lệnh chỉ huy của ngài, ai…”

Thất Nguyệt gõ gõ cái trán của nàng, “Tiểu nha đầu này, như vậy còn không vừa lòng sao? Nếu đổi là người khác đến nói trước mặt ta như vậy, đã sớm bị ta ném ra ngoài, còn ở đây mà giúp đỡ sao! Ai… kỳ thực, ta bào ngươi trữ lương, cũng là vì tốt cho ngươi… Thiên đạo, đôi khi thật sự… rất vô tình.”

Vân Mộng Sơ cười gật đầu, “Được rồi, ta đây cám ơn ngài trước. Ngài yên tâm đi, ta nhất định sẽ phát triển kinh doanh thật kiêu ngạo, bất quá… Chuyện ở quan phủ và vài chuyện vặt vãnh khác, khụ khụ, đành phải nhờ ngài tìm người chuẩn bị.”

“Yên tâm đi, ta sẽ tìm một chưởng quầy đến ngươi, tuyệt đối là người có thể ứng phó việc này.” Thất Nguyệt cười nói: “Cũng sắp đến giữa trưa, không bằng ngươi hôm nay ở lại chỗ ta ăn cơm đi.”

Nàng cười gật đầu, “Được, ta muốn ăn thịt nướng và gà xé phay.”

Thất Nguyệt trừng mở hai mắt, “Ta là người xuất gia, ngươi sao có thể đòi ăn thịt ở chỗ ta?”

Nàng xì bật cười, “Ồ, phải rồi a, người xuất gia đâu có ăn thịt! Đừng giả vờ nữa, ở trước mặt ta còn làm bộ cái gì.”

Thất Nguyệt bất đắc dĩ cười cười, xuống lầu bảo người đi chuẩn bị đồ ăn.



Buổi chiều, khi Vân Mộng Sơ về phủ Sở Thân Vương, trên người còn mang theo một quyển sách. Quyển sách này là do Thất Nguyệt viết, bên trong chủ yếu dạy khẩu kỹ. Thất Nguyệt bảo nàng dựa theo quyển sách để luyện tập, nửa năm sau hẳn là có thể học được, nếu nửa năm mà vẫn không có hiệu quả gì, như vậy hãy buông đi, nàng không thích hợp học khẩu kỹ.
« Chương TrướcChương Tiếp »