Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 170

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nàng đành phải đi theo Hàn phu nhân, trong lòng yên lặng tiễn đưa Sở Thiên Hựu, hi vọng hắn không cần quá thảm hại.

Cái gọi là bên trong kỳ thực chính là phòng khách. Bên trong phòng khách đã sớm dọn sẵn một ít trà bánh, Hàn phu nhân nắm tay nàng cùng ngồi xuống, nói: “Tiểu Sơ, nếm thử bánh ngọt của phủ Hàn Quốc Công thế nào đi.”

Vân Mộng Sơ cầm lên một khối bánh, ăn thử mấy miếng, gật đầu nói: “Ngọt mà không ngấy, lại giòn lại thơm, cảm giác thật tuyệt.”

Hàn phu nhân cười cười, “Kỳ thực muội không cần lo lắng cho thế tử và lão gia nhà ta, hai người bọn họ từ một năm trước đã bắt đầu luận võ. Thế tử tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng võ công tuyệt đối không thể khinh thường, cho dù là trượng phu của ta, cũng chỉ có thể đánh ngang tay với thế tử, nhiều nhất là thắng hiểm một hai chiêu. Bất quá, luận võ chỉ là trao đổi võ công một chút, sẽ không xảy ra chuyện tình, muội cứ yên tâm đi.”

Nàng cười cười, đáy lòng giật mình, Sở Thiên Hựu thật đúng là toàn tài, không chỉ văn học tu dưỡng cao, võ công lại tốt đến vậy, thật sự là văn võ toàn tài, cũng không biết hắn lớn lên thế nào.

Nói đến chuyện Sở Thiên Hựu xong, Hàn phu nhân cười hỏi: “Nghe nói Tiểu Sơ hai năm trước từng đi đến Hàng Châu một chuyến, có gặp qua cha mẹ và đệ đệ?”

Cha mẹ và đệ đệ ở đây hiển nhiên là chỉ vợ chồng Hàn Mặc và Hàn Việt.

Nàng gật đầu.

“Bọn họ khi đó thế nào? Ta nói ra cũng không sợ muội chê cười, cha mẹ chồng ta thích đi đây đi đó, đã sáu, bảy năm không về lại kinh thành, mà ta và trượng phu lại ngại cho thân phận, không thể ra kinh đi thăm bọn họ, cho nên chỉ có thể mượn từ miệng người khác biết tình huống của bọn họ.” Hàn phu nhân cười khổ nói.

Vân Mộng Sơ thấy vậy, lập tức hồi đáp: “Bọn họ tốt lắm, lúc muội gặp bọn họ, sức khỏe bọn họ đều tốt lắm, không bệnh không đau, hơn nữa cuộc sống thật tiêu diêu tự tại, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy hâm mộ. Tam sư huynh cũng đang làm chuyện mà thích, cũng sống thật tốt lắm.”

Hàn phu nhân cười gật đầu, “Nghe muội nói như vậy, ta an tâm. Cuộc sống của cha mẹ chồng ta quả thật khiến người ta hâm mộ.”

Vân Mộng Sơ cười gật đầu, câu được câu không trò chuyện với Hàn phu nhân. Đến giữa trưa, nha hoàn tiến vào hỏi chuyện chuẩn bị cơm.

Đến phủ Hàn Quốc Công đương nhiên là phải ở lại dùng cơm, bất quá Vân Mộng Sơ và Hàn phu nhân ngồi một bàn ở buồng trong, còn Sở Thiên Hựu và cùng Hàn Chuyên thì ăn chung một bàn ở bên ngoài.

Kỳ thực, Hàn phu nhân hôm nay tìm Vân Mộng Sơ cũng không có gì trọng yếu, chính là gặp mặt tượng trưng một chút, cộng thêm ân cần thăm hỏi một chút, dù sao nàng là sư muội của đệ đệ nhà mình, có cơ hội thì vẫn nên ân cần thăm hỏi.

Cơm trưa xong, nha hoàn ôm đến một đứa nhỏ mới hơn một tuổi, nói với Vương phi: “Phu nhân, tiểu thiếu gia ăn xong vẫn không chịu ngủ, nô tì đoán rằng tiểu thiếu gia muốn tìm phu nhân, nên tự tiện làm chủ ôm đến.”

Hàn phu nhân cười ôm lấy đứa nhỏ, nói với Vân Mộng Sơ: “Đây là con trai lớn của ta, năm nay một tuổi rưỡi.”

Vân Mộng Sơ “Ồ” một tiếng, trong lòng thầm đổ mồ hôi, nàng thế nào không nghĩ tới Hàn phu nhân đã có con a, thế này thì sao kịp đem lễ vật đến đây. Nàng dù gì cũng coi như là trưởng bối của đứa nhỏ này, bất quá… Vân Mộng Sơ nhìn bản thân một lần từ trên xuống dưới, nàng mặt ngoài chỉ mới bảy tuổi, được rồi, có thể không cần tặng.

Nàng nhích lại gần xem đứa nhỏ. Bộ dạng cậu bé nhỏ môi hồng răng trắng, bộ mặt tuấn tú, giống mẫu thân hắn nhiều một ít.

Biểu tình trên mặt nàng bất giác trở nên nhu hòa.

Kỳ thực nàng từng ảo tưởng hồi lâu rằng mình và hắn có một đứa trẻ, nhưng còn chưa kịp thực hiện, hắn đã rời đi…

Nếu hắn và nàng có một đứa con, chắc là cũng đáng yêu như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »