Chương 171

Vân Mộng Sơ ở trong lòng thầm thở dài một hơi, bỗng nhiên nghe được ngoài cửa có một giọng nam nói, “A? Sao nàng cũng ôm đứa nhỏ đến?”

Nàng nghiêng đầu nhìn lại, Hàn Chuyên và Sở Thiên Hựu đang đứng ở ngoài cửa.

Hàn Chuyên đi đến hỏi Hàn phu nhân, “Đứa nhỏ lại ngủ không được sao?”

Hàn phu nhân cười gật đầu, “Đúng rồi, ta đang chuẩn bị dỗ hắn ngủ đây, thế tử và Tiểu Sơ phải đi sao?”

Hàn Chuyên gật đầu, “Thế tử là đến đón Vân cô nương, bọn họ chuẩn bị đi trở về.”

Hàn phu nhân nhìn Vân Mộng Sơ, có chút xin lỗi nói: “Thật có lỗi, hôm nay không thể giữ muội ở lâu, lần sau nhớ lại đến phủ Quốc Công làm khách a.”

Vân Mộng Sơ cười nói vài câu, lại nhìn đứa trẻ một cái mới rời đi.

Ra khỏi phủ Hàn Quốc Công, lúc ngồi trên xe ngựa, Sở Thiên Hựu đột nhiên hỏi: “Tiểu Sơ rất thích đứa nhỏ?”

Nàng hồi tưởng một chút vẻ mặt của đứa trẻ vừa rồi, mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, tam biểu ca, đứa nhỏ đó đáng yêu lắm nha.”

Sở Thiên Hựu cúi thấp đầu xuống, nhớ lại bản thân cũng từng muốn có một đứa nhỏ, nhưng ý tưởng kia cuối cùng không thực hiện. Bất quá, kiếp này, hắn đã tìm được một đứa con gái rất ngoan, chỉ là bây giờ đứa con gái này cũng bắt đầu thích đứa nhỏ, bắt đầu dần dần trưởng thành.

Thật là một loại cảm giác kỳ diệu.

Sở Thiên Hựu bảo Cung Nghị đánh xe ngựa đến chỗ mà hắn nói.

Xe ngựa dần dần đi ra khỏi khu phồn hoa, cuối cùng thế nhưng chạy đến khu chợ người.

Cái gọi là chợ người, chính là nơi buôn bán người thời cổ đại. Vân Mộng Sơ lúc trước chỉ là nghe qua, vốn nàng cho rằng, bản thân coi như là một tiểu thư khuê các, sẽ không bao giờ đi đến loại địa phương này, không nghĩ tới Sở Thiên Hựu hôm nay lại mang nàng đến.

Sở Thiên Hựu tựa hồ đã có sẵn mục đích, vừa vào trong khu chợ, liền cho xe ngựa đến một góc khuất nhất.

Vân Mộng Sơ ngồi trên xe cạnh hắn, đến tận góc phía Tây của khu chợ. Ở đây có một đôi nam nữ đang đứng, tựa hồ là huynh muội, thoạt nhìn đều chừng bảy hoặc tám tuổi, xanh xao vàng vọt, vừa thấy liền biết ăn uống không đủ dinh dưỡng thời gian dài.

Cung Nghị lúc này ngừng lại xuống xe ngựa, lẳng lặng đứng ở cạnh xe, Sở Thiên Hựu nói với nàng: “Đội nón che mặt, theo ta đi xuống.”

Vân Mộng Sơ đội nón lên, Da^ʍ Bụt ngồi bên cạnh tựa hồ muốn ngăn cản, nhưng bị Sở Thiên Hựu lạnh lùng nhìn thoáng qua một cài liền không dám nói nữa.

Sở Thiên Hựu nhảy xuống trước, Vân Mộng Sơ đứng lên, bảo Da^ʍ Bụt cứ ở lại chờ trong xe ngựa, rồi vịn tay Sở Thiên Hựu nhảy xuống xe ngựa.

Sở Thiên Hựu ra dấu bảo nàng đi đến trước mặt hai người kia. Hai người này, tuy rằng sắc mặt tiều tụy, nhưng ánh mắt lại trong suốt như trước. Vân Mộng Sơ hơi sửng sốt, nhất thời có chút minh bạch vì sao Sở Thiên Hựu muốn dẫn nàng xem hai người kia.

Nam hài thấy rốt cuộc có người đến, nuốt ngụm nước miếng, do dự một lát, cắn răng nói: “Gia*muốn mua tiểu nhân sao… Tiểu nhân nguyện ý bán mình làm nô, cả đời hầu hạ gia.”

* Mình thấy trong các truyện xưa, từ “gia” này là dùng để gọi những người ở tầng lớp trên, bày tỏ sự kính trọng. Ví dụ như gia đinh sẽ gọi ông chủ của mình là “gia” thay vì là trang chủ, lão gia hoặc công tử, v.v… Nói chung chỉ là một cách gọi hơi bị nịnh bợ.

“Ngươi tên là gì?” Sở Thiên Hựu nhàn nhạt hỏi.

“Tiểu nhân tên là Từ Phong.” Hắn nói xong, trong lòng dậy lên chua xót, “Tiểu nhân biết làm không ít chuyện, chỉ cần gia chịu mua tiểu nhân, tiểu nhân đương nhiên sẽ tận tâm tận lực cống hiến cho gia.”

“Nàng thì sao?” Sở Thiên Hựu chỉ vào nữ hài tử bên cạnh.

“Nàng tên là Từ Vân.”

Sở Thiên Hựu nghe thấy đúng là người mà mình muốn tìm, khẽ kéo Vân Mộng Sơ lui về sau mấy bước, đưa cho nàng mấy lượng bạc, nói: “Muội đi mua Từ Vân đi.”

Vân Mộng Sơ tò mò nhìn Từ Vân một cái, tuy rằng muốn biết Sở Thiên Hựu vì sao bảo nàng mua Từ Vân, nhưng loại chuyện này để bản thân sau này tự đi tìm hiểu là được.