Chương 172

Nàng không cầm lấy bạc của Sở Thiên Hựu, nhẹ giọng nói: “Cám ơn tam biểu ca, muội có bạc.”

Nàng nói xong, đi đến trước mặt Từ Vân, hỏi: “Từ Vân, đúng không? Ngươi có nguyện ý làm nha hoàn của ta không?”

Từ Vân ngước nhìn nữ hài tử trước mặt. Giọng của nữ hài tử vừa nghe liền biết còn rất nhỏ. Tuy rằng Từ Vân không biết nữ hài tử nhỏ như vậy vì sao muốn đến mua nàng, nhưng khi nữ hài tử cất tiếng hỏi, trong giọng nói không hề có ý cao ngạo hay ương ngạnh, chính là vô cùng đơn giản hỏi bản thân có nguyện ý làm nha hoàn của nàng hay không. Đi theo một chủ tử như vậy, hẳn là tốt hơn rất nhiều đi theo một tiểu thư ương ngạnh.

Đời đời là nô…

Nàng nhắm chặt mắt, bản thân còn có lựa chọn sao…

Nàng cung kính hành lễ. “Tham kiến tiểu thư.”

Vân Mộng Sơ thầm tính toán một chút số bạc ở trong bóp, từ trong bóp lấy ra mười lượng bạc đưa cho nàng.

Từ Vân có chút kinh ngạc nhận lấy số bạc trong tay, không khỏi nói: “Tiểu thư… Này… Này nhiều lắm, giá của nô tì, không đáng nhiều bạc như vậy, thỉnh tiểu thư thu hồi một nửa.”

Dựa theo lời tiểu cô nương xanh xao vàng vọt còn chưa có lớn lên này mà nói, bản thân bán được giá năm lượng bạc đã là tốt lắm, làm sao có thể đến giá mười lượng bạc.

“Cầm đi.” Vân Mộng Sơ nhàn nhạt nói: “Ta tin tưởng ngươi sẽ có chổ hữu dụng.” Kỳ thực cho Từ Vân nhiều bạc như vậy, một là vì lòng trắc ẩn có chút động tâm, dù sao Từ Vân chỉ là một đứa nhỏ còn rất nhỏ, vì cuộc sống khốn cùng thất vọng nên mới rơi vào nông nỗi bán mình, nàng có thể giúp cái thì thì cứ giúp cái ấy. Hơn nữa, Sở Thiên Hựu cố ý bảo nàng mua người này, chứng minh người này tuyệt đối không hề tầm thường, bây giờ bảo nàng ta bán mình với giá cao một chút, sau này cũng khó chuộc thân hơn, không phải sao…

Bất quá, khi nghe Từ Vân bảo nàng thu hồi một nửa số bạc, Vân Mộng Sơ liền biết, xem ra món tiền đầu tư này đã đặt vào đúng nơi rồi.

Trong khi Vân Mộng Sơ và Từ Vân nói chuyện, bên kia Sở Thiên Hựu đã thỏa thuận xong với Từ Phong, Từ Phong trở thành gia đinh của Sở Thiên Hựu.

Thấy thế, Từ Phong đến bên cạnh Từ Vân, nói: “Như vậy cũng tốt, chúng ta coi như lại được ở cùng nhau.”

Sở Thiên Hựu làm như không nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai người bọn họ, bảo Cung Nghị đi mướn thêm một chiếc xe ngựa khác.

Từ Phong vừa nghe chỉ biết chiếc xe ngựa này là mướn cho bọn hắn, vội vàng nói: “Thiếu gia, không cần, ta và Từ Vân đi bộ theo là được.”

Sở Thiên Hựu liếc mắt đánh giá Từ Phong từ trên xuống dước, lạnh lùng nói: “Chỉ sợ ngươi còn chưa đi đến nơi đã ngã xuống.”

Mặt Từ Phong đỏ lên, hắn quả thật đã phải nhịn đói từ ngày hôm qua, cả ngày hôm nay vẫn chưa có gì ăn vào bụng. Biết thiếu gia nhà mình tuy rằng miệng có chút hỏng, nhưng dù sao cũng là một phen ý tốt, hắn chắp tay nói: “Đa tạ thiếu gia.”

Trong mắt Sở Thiên Hựu thoáng lóe lên, con người tên Từ Phong này, thoạt nhìn vẫn giống như kiếp trước…

Năm đó Từ Phong chính là một đại tướng dưới trướng của Cao thừa tướng, tuy rằng xuất thân nô ɭệ, nhưng so với những kẻ tự xưng là phụ tá, hắn xuất sắc hơn không biết bao nhiêu lần.

Năm đó Sở Thiên Hựu từng tiếc hận vì sao nhân tài như vậy mà mình không tìm được. Hiện tại, vị đại tướng này rốt cuộc trở thành thủ hạ của hắn. Đồng thời, Từ Vân cũng là nha hoàn của Vân Mộng Sơ, có Từ Vân ở bên cạnh nàng, hắn cũng có thể yên tâm một ít.



Khi Từ Phong và Từ Vân biết đi người đến chợ trả tiền mua bản thân cư nhiên là người trong vương phủ, đều giật mình không thôi. Quý nhân trong vương phủ, sao có thể đến khu chợ người để mua nha hoàn, gia đinh a…

Vân Mộng Sơ biết nghi hoặc trong lòng Từ Vân, trên đường đi đến viện của Từ Thư Uyển, nàng liền cười nói với Từ Vân: “Ta cũng không phải là quận chúa trong vương phủ, ta chỉ một biểu tiểu thư ăn nhờ ở đậu mà thôi, đi theo một chủ tử như ta, rất khả năng không có tiền đồ gì nha.”