Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 173

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ Vân vội chỉnh sắc mặt lại, “Nô tì đã theo tiểu thư, sẽ toàn tâm toàn ý hầu hạ tiểu thư, mặc kệ tiểu thư có thân phận gì, ở trong lòng nô tì, ngài vĩnh viễn là tiểu thư của ta, người đã trả mười lượng bạc để mua ta.”

Vân Mộng Sơ dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn Từ Vân, nàng đương nhiên có thể nghe ra lời thật tình ở bên trong, xem ra trên người Từ Vân tối thiểu có một ưu điểm, chính là lòng trung thành.

Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, “Xem ra mười lượng bạc của ta cũng không uổng phí.”

“Nô tì nhất định sẽ không làm tiểu thư thất vọng.”

Vân Mộng Sơ chớp chớp mắt, mắt thấy sắp tới viện của Từ Thư Uyển, nàng nghiêng đầu nói với Da^ʍ Bụt: “Mang Từ Vân đi tìm chỗ ngủ trước đi. Cho nàng bắt đầu làm từ nha hoàn tam cấp, tuy rằng ta đã mua về bằng mười lượng bạc, nhưng cũng không thể có ngoại lệ.”

Nghe nói như thế, Từ Vân không có phản ứng gì, chỉ có Da^ʍ Bụt hơi kinh ngạc một chút, rồi mới dẫn Từ Vân đi thu xếp chỗ ở.

Vào trong viện, Vân Mộng Sơ đi nói với Từ Thư Uyển chuyện hôm nay.

Từ Thư Uyển nghe chuyện Sở Thiên Hựu thế nhưng dẫn nàng cùng đi mua nha hoàn, trong lòng vô cùng kinh ngạc, tuy rằng cũng thể khen tặng hành động của Sở Thiên Hựu nhưng đây cũng không phải chuyện gì lớn, nàng để ý chính là thái độ của Sở Thiên Hựu đối với Vân Mộng Sơ. Không ngờ Sở Thiên Hựu lại chủ động tìm nha hoàn cho Vân Mộng Sơ, như vậy có thể thấy Sở Thiên Hựu coi trọng Vân Mộng Sơ đến mức nào, Từ Thư Uyển vui mừng nói: “Thấy thế tử đối với con tốt như vậy, trong lòng tiểu di cũng an tâm rất nhiều. Có thế tử giúp con, hôn sự sau này của con, chỉ cần thế tử chịu nói tốt cho con vài câu trước mặt Vương phi, Vương phi hẳn là sẽ khai ân, không lo con tìm không thấy người trong sạch.”

Lập gia đình…

Vân Mộng Sơ cười cười, “Tiểu di, hiện tại con còn nhỏ, nói chuyện này để làm gì…”

Từ Thư Uyển vỗ đầu nàng, “Cũng không tính sớm đâu, tuổi này của con a, đã nên cho con học thêu hoa rồi. Năm trước bảo con học, con làm nũng không chịu học, năm nay không thể lại cho con chạy thoát! Gả y sau này của con là phải do tự tay con thêu a.”

Nàng im lặng, Từ Thư Uyển kỳ thực có rất nhiều rất nhiều điểm tốt, nhưng có một số việc vẫn là thật cũ kỹ, ví dụ như nói nữ hài tử là phải học thêu thùa.

Nói về chuyện thêu thùa, kỳ thực không phải nàng không muốn học, chỉ là nàng ở hiện đại từng đã thử qua thêu chữ thập, nhưng mà, kết quả…

Thêu chữ thập nguyên bản hẳn là không có gì khó khăn, chỉ là thêu chéo qua chéo lại một cái ô vuông thôi, nhưng tranh thêu chữ thập qua tay của nàng lại biến thành vô cùng gập ghềnh, quả thực vô cùng thê thảm.

Sau này nàng quyết đoán buông tha sự nghiệp thêu chữ thập.

Nhưng nàng không nghĩ tới, nàng sẽ có một ngày xuyên không đến cổ đại… Phương diện vốn đã rất bi đát của nàng giờ lại trở nên dị thường bi đát. Thêu hoa đó nha, so thêu chữ thập còn khủng bố đó nha…

Tuy rằng nàng vẫn muốn tiếp tục trốn tránh, nhưng vừa thấy bộ dáng kia của Từ Thư Uyển, nàng biết ngay là mình tránh không khỏi. Được rồi, hi vọng đến lúc đó người dạy nàng thêu không bị nàng làm cho tức chết.

Từ Thư Uyển thấy nàng chịu ngoan ngoãn đáp ứng, sắc mặt mới tốt hơn một ít, tiếp tục nói: “Tiểu Sơ, tiểu di cũng không cầu con đời này đại phú đại quý, chỉ cần con có thể bình an gả cho người tốt, làm đương gia tác chủ là được, không cần giống tiểu di… Làm thϊếp.”

Vân Mộng Sơ trầm mặc xuống, trong lòng đau tiếc cho Từ Thư Uyển. Từ Thư Uyển tuy rằng là sườn phi của vương phủ, nghe qua có vẻ vinh quang, nhưng kì thực ngày tháng trôi qua rất tịch mịch bất đắc dĩ.

Vương gia là trượng phu trên danh nghĩa của nàng, một năm cũng không được đến viện của Từ Thư Uyển được một lần. Lần trước Vân Mộng Sơ thấy Vương gia đến viện của Từ Thư Uyển là từ sáu tháng trước, Từ Thư Uyển bị bệnh, Vương gia và Vương phi cùng đến thăm hỏi.
« Chương TrướcChương Tiếp »