Chương 174

Phía trên Từ Thư Uyển có một công chúa tôn quý đè nặng, bên cạnh không có một nam nhân biết ấm biết lạnh săn sóc, lại không có một đứa con, ngày tháng quả thật tịch mịch khó nhịn.

Bất quá, nếu suy nghĩ theo hướng tích cực, nàng không cần phải lo đến chuyệncơm áo gạo tiền, chủ mẫu cũng không phải người khắc nghiệt, bản thân có thể bình an sống hết cuộc đời này.

Do dự hồi lâu, Vân Mộng Sơ mới hỏi Từ Thư Uyển: “Tiểu di, vì sao không sinh một đứa trẻ trước khi Vương phi gả vào?”

Từ Thư Uyển dừng một lát, biểu cảm trở nên chua xót, “Tiểu Sơ, đại ca lúc đó coi như là dùng sức mạnh nhét tiểu di vào trong vương phủ, Vương gia chẳng qua là nể mặt ông ngoại con nên mới giữ ta ở trong vương phủ, cho tiểu di một cái chức danh, nhưng Vương gia căn bản rất ít… Trong lòng ông ấy nghĩ đến người khác… Cho dù ngẫu nhiên… Cũng chỉ xem tiểu di là người nọ thôi. Số lần vốn dĩ rất ít, muốn sinh đứa nhỏ cũng không quá dễ dàng. Huống chi, việc đứa con trai đầu tiên lại là con của thϊếp vốn không thể xuất hiện, hơn nữa Vương gia vô tâm với tiểu di, nếu để xuất hiện việc như vậy, chính là nỗi bi ai cho cả tiểu di và đứa trẻ đó. Cho nên, lúc đó, tiểu di đã vụиɠ ŧяộʍ dùng thuốc tránh thai.”

Nghe Từ Thư Uyển kể xong, Vân Mộng Sơ thầm than cuộc sống của nữ tử cổ đại thật không dễ, làm thϊếp càng không dễ. Bất kể tương lai thế nào, chẳng sợ phải đào hôn, nàng cũng tuyệt đối không làm thϊếp!



Buổi tối, Vân Mộng Sơ ngồi trong phòng đọc sách, Da^ʍ Bụt đứng hầu bên cạnh, bộ dạng ngắc ngứ, cứ muốn nói lại thôi.

Kỳ thực Da^ʍ Bụt có một khuyết điểm không lớn cũng không nhỏ, đó là mỗi khi có cái gì nghi vấn, quả thật không thể giấu được, đã quen phải hỏi rõ ràng, hiện tại cũng vậy.

Vân Mộng Sơ buông sách xuống, mỉm cười nhìn Da^ʍ Bụt, nhẹ nhàng nói: “Da^ʍ Bụt tỷ tỷ, có chuyện gì muốn hỏi ta sao?”

Da^ʍ Bụt ngượng ngùng cười cười, “Đúng là không có chuyện gì giấu được tiểu thư, nô tì có chút tò mò về người mà hôm nay tiểu thư mang về.”

Quả nhiên là chuyện này.

Vân Mộng Sơ làm như vừa nhớ lại đến, “À? Từ Vân sao? Ngươi dàn xếp nàng thế nào rồi?”

Da^ʍ Bụt do dự một lát, “Tiểu thư, ngài nói để Từ Vân bắt đầu làm từ nha hoàn tam cấp, nên nô tì liền thu xếp cho nàng ở trong phòng của nha hoàn tam cấp. Nhưng mà, tiểu thư, nàng ta không là ngài cố ý mua về sao? Tiểu thư vì sao chỉ để cho nàng ta làm nha hoàn tam cấp.”

Vân Mộng Sơ cười cười, “Nàng ta tuy rằng là ta cố ý mua trở về, nhưng ta làm sao biết chắc nàng ta sẽ tốt a? Đương nhiên phải thử một lần mới biết được. Nếu nàng ta không tốt, như vậy số bạc mà ta trả cho nàng xem như là giúp nàng một phen, ta cũng không thiếu chút tiền đó. Nếu nàng ta tốt, ta không phải đã mua về món có giá hời sao? Cho nên. mấy ngày này, ngươi phải giúp ta lưu tâm nàng một chút, xem nàng có xứng đáng bồi dưỡng hay không. Nếu nàng thật sự tốt, ngươi hãy cân nhắc rồi báo cho ta.”

Da^ʍ Bụt nghe xong, minh bạch gật đầu, “Tiểu thư yên tâm, nô tì nhất định sẽ làm tốt chuyện này.”

“Không cần nhắc lại chuyện này, ngươi cứ nhớ kỹ là được.” Vân Mộng Sơ cười tủm tỉm nhìn Da^ʍ Bụt. Bộ dáng của nàng, nếu chỉ nhìn thoáng qua ở mặt ngoài, có thể đoán chắc là một tiểu cô nương hồn nhiên thuần khiết, nhu thuận đáng yêu, nhưng trên thực tế…

“Da^ʍ Bụt phải lập gia đình thôi, đã có người vừa lòng chưa? Đừng đỏ mặt, phải nói thật nha, như vậy ta mới có thể giúp ngươi cầu một cái ân điển được.”

“Tiểu thư…” Da^ʍ Bụt nhẹ nhàng giận lẫy một câu, “Tiểu thư càng lúc càng thích trêu ghẹo nô tì. Nô tì là một nha hoàn hầu hạ trong nội viện, ngoại trừ gia định ở ngoại viện, rất ít nhìn thấy nam tử khác, nô tì nơi nào có người vừa lòng a.”

“Chuyện này khó à nha.” Vân Mộng Sơ khẽ nhíu mày, trong lòng âm thầm tính toán.