Chương 75

Vì thế, Vân Mộng Sơ rõ ràng quay lưng đi, dưới ánh mắt kỳ quái của một số người cùng có ánh mắt đầy đầy cõi lòng ghen tị của một số người khác, thong thả cùng Sở Thiên Hựu đi đến Đăng Lâu đối diện.

Vân Mộng Sơ và Sở Thiên Hựu đi rồi, Triệu Diệc Như bất mãn nói: “Vân Mộng Sơ có cái gì ngoan, ta đâu nhìn thấy gì đâu.”

Ngưu Giai Du cao thấp liếc mắt đánh giá Triệu Diệc Như một cái, cười cười, cái gì cũng chưa nói.

Sở Thiên Ninh và Văn Hân Cẩm cũng không tiếp lời, biến thành Triệu Diệc Như xấu hổ, trong lòng lại chán ghét Vân Mộng Sơ thêm vài phần.

Ra khỏi Đăng Lâu, bên ngoài bỗng chốc trở nên lạnh hơn, Sở Thiên Hựu mở tấm áo choàng lông chồn trắng rõ ràng lớn hơn thân người mình rất nhiều, khẽ khoát Vân Mộng Sơ đang đi bên cạnh hắn. Vân Mộng Sơ đột nhiên cảm thấy ấm áp, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Sở Thiên Hựu, toét miệng cười với hắn.

May mà cả hai đều là những đứa nhỏ, làm như vậy cũng không ai nói gì, đương nhiên, phải xem nhẹ một chút gã sai vặt đi theo bọn họ, cằm hắn đang sắp rớt xuống đất.

Sở Thiên Hựu vừa đi, vừa hơi cúi đầu xem Vân Mộng Sơ, trong đầu thoáng hiện lên vài người xuất hiện trong Đăng Lâu hôm nay, nhẹ nhàng nói với Vân Mộng Sơ: “Về sau nhớ hảo hảo chơi với vị Ngưu tỷ tỷ kia.” Hắn nói xong cũng không quản Vân Mộng Sơ có nghe hiểu được hay không, liền dẫn nàng đến Đăng Lâu đối diện.

Ngưu Giai Du? Nàng có gì đặc biệt sao? Vì sao Sở Thiên Hựu lại cố ý dặn nàng như vậy…

Gã sai vặt trông cửa dẫn hai người bọn họ trực tiếp lên một căn phòng trên lầu hai.

Trong một căn phòng rộng rãi đẹp đẽ trên lầu hai, bồn lửa hình tứ giác cháy bập bùng, Lăng Hiên và vài người khác đang ngồi trên những chiếc ghế xung quanh, mỉn cười nhìn Vân Mộng Sơ và Sở Thiên Hựu bước vào cửa.

Vân Mộng Sơ tinh tế đếm một chút, bên cạnh Lăng Hiên, ngoại trừ Tứ hoàng tử là nàng đã gặp, còn có một nam tử chừng mười bảy tuổi và một nam tử khác khoảng hơn hai mươi tuổi. Hai người lẳng lặng ngồi, một người thì ôn hòa tươi cười, người kia thì ngồi rất nghiêm túc.

Nói vậy, đây chính là hai vị sư huynh khác của nàng.

Ngoại trừ nàng ra, Lăng Hiên còn năm nam đệ tử nữa, hiện ở trong này chỉ có bốn, hẳn là còn có một người chưa tới.

Sở Thiên Hựu cởi xuống áo chòang lông chồn, gật đầu chào hai nam tử kia: “Đại sư huynh, Nhị sư huynh.”

Nhị sư huynh của nàng, cũng chính là người có sắc mặt ôn hòa, gật gật đầu, “Đây là nữ đệ tử mới của sư phụ? Thấy nàng, ta lại nhớ đến Ngũ sư đệ năm đó, Ngũ sư đệ cũng là còn nhỏ như vậy đã bị sư phụ thu về.”

Lăng Hiên lắc đầu, “Không phải vậy, các con đều là còn nhỏ như vậy đã bị ta nhận về. “

Đại hoàng tử bắt chước bộ dáng của Lăng Hiên, khẽ lắc đầu, “Không phải vậy, phải nói là chúng ta đều là còn nhỏ như vậy đã bị sư phụ lừa gạt đem về.”

Lăng Hiên trừng mắt nhìn Đại hoàng tử một cái, “Con thật giống Tam sư huynh của con, luôn lật đài của sư phụ mình.”

Vị Đại sư huynh sắc mặt nghiêm túc nhìn Vân Mộng Sơ vài lần, ánh mắt khẽ nheo lại, sau đó quay đầu nói với Lăng Hiên: “Sư phụ, đã gặp được tiểu sư muội, con xin đi trước.”

Lăng Hiên trầm mặc một lát, nói: “Con có việc thì cứ đi trước đi.”

Đại sư huynh nghe xong lập tức đứng lên, ôm quyền thi lễ với Lăng Hiên rồi xoay người rời đi.