Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 76

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Mộng Sơ thấy vậy, nhất thời cảm thấy vị Đại sư huynh này tựa hồ không quá hòa nhập. Tứ sư huynh thân là Đại hoàng tử đều lưu lại cùng với sư phụ, Đại sư huynh thân phận hẳn là không thể cao hơn Đại hoàng tử, thế nhưng lại rời đi trước.

Lăng Hiên nhìn bóng lưng Đại sư huynh rời đi vài giây, cười khổ lắc đầu, thở dài một hơi: “Hi vọng hắn sẽ không hối hận lựa chọn của bản thân.”

Nhị sư huynh ngồi bên cạnh sắc mặt khẽ nhăn lại, “Cao gia… Ai…”

Lăng Hiên lúc này thu hồi vẻ ai thán, cười nói với Sở Thiên Hựu: “Thiên Hựu nha, Đại sư huynh con sớm đi rồi, tên bất ngôn cẩu tiếu Tam sư huynh của con còn đang làm việc ở Yết Dương, con hôm nay có thể đến, vi sư cũng không làm khó dễ con, chỉ cần con có thể đoán ra câu đố đèn của vi sư, con và Tiểu Sơ có thể ngồi xuống, bằng không…”

Bằng không, đương nhiên là bị phạt đứng.

“Sư phụ cứ việc ra.” Sở Thiên Hựu dị thường lạnh nhạt.

Vân Mộng Sơ ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Sở Thiên Hựu, ngẫm nghĩ chuyện xảy ra hôm nay.

Lăng Hiên xuất thân thư hương thế gia, hiện tại nhậm chức ở Quốc Tử Giám, bản thân cũng có mở một thư viện tên là Canh Khải trong kinh thành. Bởi hắn được xưng tụng là Đại Chu hoàng triều Đệ Nhất Tiên Sinh, có vô số người tranh nhau đem đứa nhỏ đến học ở thư viện Canh Khải, vô số người muốn cho con mình trở thành đệ tử của Lăng Hiên tiên sinh. Phải nói trong triều, danh vọng của hắn rất cao.

Hơn mười năm trước, Lăng Hiên chẳng phải có tiếng như vậy, nhưng từ khi hai đệ tử của hắn trước sau đậu Trạng nguyên, danh tiếng của hắn bắt đầu kịch liệt bay lên, tới bây giờ, hoàng tử và thế tử đều lần lượt bái nhập môn hạ của hắn.

Đương kim bệ hạ rất trọng văn nhân, cho nên địa vị của Lăng Hiên trong triều cũng rất cao.

Chẳng qua, hiện tại xem ra, phía dưới danh vọng của Lăng Hiên tiên sinh, đã dần dần phát sinh một chuyện.

Đại đệ tử của hắn tựa hồ không một lòng với hắn.

Cao gia, Cao gia lại là cái gì…

Nàng còn đang nghĩ, Sở Thiên Hựu đã bình tĩnh trả lời xong câu hỏi của Lăng Hiên, an an ổn ổn nắm tay Vân Mộng Sơ ngồi vào ghế.

Trên bàn có không ít bánh ngọt tinh xảo, Vân Mộng Sơ vừa nhìn thấy liền sáng cả hai mắt lên.

Sở Thiên Hựu khẽ nhìn nàng một cái, thấy đôi mắt long lanh của nàng lóe lóe sáng, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, tiểu nha đầu tựa hồ rất thích ăn vặt. Hắn cầm lấy một khối bánh đưa cho nàng, trong lòng càng lúc càng cảm thấy có một đứa con gái như vậy quả thật chính là một chuyện rất hạnh phúc.

Sư phụ và các sư huynh nói chuyện trong triều đình, Vân Mộng Sơ cứ việc nghe không hiểu lắm, cũng tận lực nhớ kỹ.

Một lát sau, Nhị sư huynh nàng cũng có chuyện phải rời đi.

Lăng Hiên thở dài một hơi, “Hôm nay nếu không bảo bọn họ đến gặp mặt tiểu sư muội một lần, thật đúng là khó có thể tụ hội sư huynh đệ các con.”

Đại hoàng tử tựa hồ không thèm để ý, cười cười, “Sư phụ, người trưởng thành luôn có con đường phải đi của mình, ngài đừng để ý nhiều lắm.”

Lăng Hiên khẽ gật đầu, nghiêng đầu nhìn Vân Mộng Sơ và Sở Thiên Hựu, bỗng cười hết sức âm hiểm, “Thiên Hựu, Tiểu Sơ, sư phụ giờ chỉ còn lại hai đồ đệ các con, sư phụ nhất định sẽ hảo hảo dạy các con, các con cứ yên tâm đi.”

Vân Mộng Sơ nghe vậy, cứ cảm thấy từ “dạy” của Lăng Hiên có chút không hảo ý, nàng có phải đã lên nhầm thuyền giặc…
« Chương TrướcChương Tiếp »