Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 82

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cho nên lời này của Tống thị khiến cho nàng rất bất mãn, lại nhớ tới thái độ và hành động lúc trước của Tống thị mỗi khi gặp Tiểu Sơ, những khó chịu này đột nhiên tụ tập cùng nhau, làm nàng có chút nhịn không được. Giọng nói Từ Thư Uyển khó có dịp lạnh xuống, “Tiểu Sơ nếu không sạch sẽ, tẩu tử vẫn là sớm rời đi thì hơn, miễn cho bị Tiểu Sơ làm hoen ố.”

Tống thị hơi mím môi, không nói được lời nào.

Lúc này, Vân Mộng Sơ bỗng ôm lấy cổ Từ Thư Uyển, có chút mơ hồ không rõ nói: “Đại quan… Đại quan… Nguy hiểm…”

Vài chữ này, phảng phất như thắp sáng đèn trong lòng Từ Thư Uyển. Đúng rồi, ca ca nàng thế nào, nàng là người rõ ràng nhất, hoàn toàn không có khả năng làm quan, nếu thật sự để hắn thăng quan, không chừng còn làm ra chuyện xấu gì nữa. Nghĩ đến đây, nàng thập phần nghiêm cẩn nhìn Tống thị, nhàn nhạt nói: “Tẩu tử, chuyện này ta vốn không có năng lực giúp tẩu. Lại nói, ca ca nếu thật sự thăng quan, vạn nhất làm chuyện gì không tốt, sẽ phải lãnh hậu quả càng nghiêm trọng, đến lúc đó, không cẩn thận sẽ gây họa đến thê nhi…” Từ Thư Uyển cũng không phải người đầu óc ngu muội, chẳng qua nàng tính tình mềm yếu, lần này khó được một lần kiên cường một ít, nói chuyện rành mạch rõ ràng, chừa cho Tống thị vô số điểm cần suy xét.

Trên gương mặt diễm lệ của Tống thị dần xuất hiện vẻ do dự. Nam nhân nhà mình là bộ dáng gì, trong lòng nàng cũng rất rõ ràng, lúc trước chỉ nghĩ tìm cách cho nam nhân nhà mình thăng quan, hoàn toàn quên mất nam nhân nhà mình sau khi thăng quan rất có khả năng mang đến hậu quả xấu, bỗng chốc cũng có chút do dự bất định.

Vân Mộng Sơ thấy kế sách của mình có hiệu quả, không khỏi cảm thấy vui vẻ. Càng khó có là, thái độ đối đãi Tống thị lần này của Từ Thư Uyển cư nhiên cường ngạnh hơn một ít, điều này khiến nàng càng thêm vui sướиɠ.

Cũng phải thôi, một bên đường đường là sườn phi của vương phủ, sao có thể cứ mãi bị người chị dâu chẳng có bao nhiêu địa vị đè đầu cưỡi cổ, chuyện này mà nói ra, nghe sao được…

Trong lòng Từ Thư Uyển lúc này còn phức tạp hơn. Thấy Tống thị lộ vẻ do dự, nàng chợt nhớ tới thái độ đối đãi tỷ tỷ trước đây của Tống thị, tuy rằng không ngừng có động tác nhỏ sau lưng, nhưng trước mặt tỷ tỷ, thái độ của Tống thị có thể tạm gọi là ôn hòa. Xem ra là chính nàng rất vô dụng, mới có thể bị Tống thị ép buộc đến mức này…

Tống thị do dự trong nháy mắt, sau đó lạnh lùng nói: “Ca ca ngươi gần đây định cho Li Sinh một cửa hàng, thiếu chút bạc.”

Từ Thư Uyển vừa nghe, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, đòi tiền xem như là kết quả tương đối tốt, nàng vẫn nguyện ý trợ cấp cấp ca ca một chút tiền.

Nàng nghe xong, nhàn nhạt gật đầu nói: “Tẩu tử yên tâm, lát nữa ta sẽ gọi Thiền Quyên đem bạc cho tẩu.”

Tống thị đứng lên, chậm rãi đi về phía Từ Thư Uyển, vừa đi vừa cười diễm lệ, “Ngươi có thể săn sóc cho ca ca mình như vậy, thật sự là không thể tốt hơn.”

Từ Thư Uyển thấy Tống thị nở nụ cười, trong lòng có chút kỳ quái, nhưng không đợi nàng phản ứng lại, Tống thị liền vung bàn tay lên, đánh thẳng vào Vân Mộng Sơ đang ngồi trong lòng nàng.

Vân Mộng Sơ thấy Tống thị đi tới, ánh mắt liếc liếc nhìn mình, âm thầm kêu không tốt, vội nỗ lực rúc vào lòng Từ Thư Uyển. Khi bàn tay của Tống thị vung tới, nàng nhanh chóng dùng hai tay ôm đầu, nên một chưởng này của Tống thị chỉ đánh vào mu bàn tay của nàng, bất quá, dù là như vậy, cũng khiến nàng đau đến nhe răng nhếch miệng.
« Chương TrướcChương Tiếp »