Chương 89

Vân Mộng Sơ khóe miệng run rẩy một lát, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Thật sự không hiểu được vị thế tử này vì sao bỗng nhiên nói với nàng những chuyện này, cái gì mà chú ý bản thân ngôn hành cử chỉ? Hắn quản cũng nhiều quá a, nàng khẽ chu miệng nói: “Tiểu di không có yêu cầu muội như vậy.”

Sở Thiên Hựu thấy nàng không gật đầu, ánh mắt hơi trầm xuống, ngữ khí lạnh lùng một ít, “Sư phụ bảo ta dạy muội, muội phải sẽ nghe lời, nữ hài tử đều phải chú ý cử chỉ của bản thân.”

Vân Mộng Sơ thập phần mẫn cảm phát hiện khi Sở Thiên Hựu nói những lời này, ngữ khí có chút không vui. Lăng Hiên đúng là có bảo Sở Thiên Hựu dạy nàng, vì không muốn đắc tội thế tử, gây thêm phiền toái cho Từ Thư Uyển, nàng cứ đáp ứng một chút đi, dù sao chỉ cần giả vờ giả vịt trước mặt hắn mà thôi.

Thấy Vân Mộng Sơ rốt cuộc gật đầu đáp ứng, Sở Thiên Hựu vừa lòng nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo phân yêu sủng hiếm có. Con gái của hắn thật biết nghe lời a. Hắn vỗ vỗ đầu nàng, kéo nàng đi ăn cơm.



Trên bàn cơm, Sở Thiên Hi vô cùng thân thiết cười nói với Vân Mộng Sơ, hỏi nàng cảm thấy việc học thế nào, còn nói với nàng nếu không hiểu có thể đến thỉnh giáo hắn.

Vân Mộng Sơ há mồm vừa định trả lời, không ngờ Sở Thiên Hựu bỗng chen vào: “Tiểu Sơ, về sau phải nhớ, khi ăn cơm, không được tùy tiện nói chuyện.”

Vân Mộng Sơ khẽ nhíu mày, nàng chẳng qua là sư muội của Sở Thiên Hựu mà thôi, sao nàng cứ cảm thấy Sở Thiên Hựu giống như khắp nơi đều quản chặt nàng, khiến nàng có cảm giác như mình đang đối diện với tộc trưởng.

Nàng nghiêng đầu cười với Sở Thiên Hi: “Cám ơn Nhị biểu ca.”

Sở Thiên Hi mơ hồ khıêυ khí©h liếc nhìn Sở Thiên Hựu một cái, sau cười gật đầu.

Sở Thiên Hựu nhàn nhạt nhìn Vân Mộng Sơ, phát hiện nàng sau khi nói câu đó xong, liền thành thành thật thật ăn cơm. Hắn cảm thấy rất vừa lòng, tiểu hài tử thôi, không thể quản quá nghiêm, cũng nên chừa cho nàng một chút thả lỏng.

Sở Thiên Ninh ăn xong, nhỏ giọng nói với Sở Thiên Hựu hai câu mới rời đi. Sở Thiên Hựu yên lặng ăn cơm, xong lại lẳng lặng ngồi tại chỗ, phảng phất như đang chờ đợi cái gì.

Sở Thiên Hi thấy thế, rũ mắt xuống, trong lòng không tiếng động bật cười.

Vân Mộng Sơ biết Sở Thiên Hựu đang đợi mình, ngoan ngoãn ăn hết cơm rồi theo hắn rời đi, bên trong nhà ăn chỉ còn lại một mình Sở Thiên Hi.

Sở Thiên Hi yên lặng nhìn bóng dáng hai người bọn họ rời đi, toàn bộ trong phòng, ngoại trừ nha hoàn hầu hạ, chỉ còn lại mỗi một mình hắn.

Vân Mộng Sơ vừa đi, vừa ngửa đầu nhìn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Sở Thiên Hựu, mở miệng hỏi nói: “Tam biểu ca, biểu ca vì sao chẳng bao giờ cười?”

Sở Thiên Hựu cúi đầu nhìn nàng, biểu cảm tuy rằng đạm mạc, nhưng ánh mắt không lạnh như băng đến vậy.

“Ta đã… Quên cười thế nào.” Sở Thiên Hựu nhàn nhạt nói.

Vân Mộng Sơ trong lòng cả kinh, Sở Thiên Hựu rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, mới có thể trở nên ngay cả cười cũng quên cười thế nào.

Sau khi nàng đến cổ đại, ngoài trừ tiểu di nhà mình, đại khái chỉ có Sở Thiên Hựu là tốt với nàng nhất, nàng đương nhiên phải báo ân, vấn đề không biết cười này, nàng nhất định phải nỗ lực giúp hắn giải quyết.

Nàng nghĩ nghĩ, trong lòng đại khái vạch ra kế hoạch.

Trở lại khu phòng học của bọn họ, Sở Thiên Hựu dẫn nàng vào phòng trong, chỉ vào giường nói: “Nếu muội mệt thì ngủ ở đây một hồi, ta có việc ra ngoài một chút, sư phụ giờ Mùi mới trở lại, muội yên tâm đi.” Hắn nói xong, xoay người rời đi.