Chương 90

Vân Mộng Sơ có chút nghi hoặc nhìn Sở Thiên Hựu rời đi, chậm rãi nằm xuống giường, nàng quả thật là mệt mỏi, nhắm mắt không bao lâu liền ngủ.

Đến khi nàng có cảm giác trở lại, chợt phát giác có người nâng đầu mình lên, hình như đang định cột vào cổ mình thứ gì đó, Nàng cả kinh, theo bản năng mở bật mắt ra, thấy Sở Thiên Hựu gần ngay trước mắt, mở miệng hỏi nói: “Tam biểu ca, làm gì vậy?”

“Đeo túi thơm cho muội.” Sở Thiên Hựu nhàn nhạt nói, thắt sợi dây của túi thơm sau cổ nàng xong, còn vén áo nàng lên, đặt túi thơm vào trong, “Nhớ kỹ, túi thơm này nhất định phải luôn luôn mang theo, cho dù lúc tắm phải lấy xuống, thì tắm xong cũng nhất định phải đeo lên lại, biết chưa?”

Nàng ngoan ngoãn gật đầu, cười ngọt ngào nói: “Tam biểu ca, biểu ca đối với muội thật tốt.”

Sở Thiên Hựu vỗ vỗ đầu nàng, “Chỉ cần muội ngoan ngoãn nghe lời, làm một hài tử điềm đạm nho nhã, hiểu chuyện, ta sẽ luôn luôn đối tốt với muội.” Hắn kiếp trước luôn mong muốn có một nữ nhi, nếu Vân Mộng Sơ có thể luôn điềm đạm nho nhã, hiểu chuyện như vậy, hắn quả thật sẽ luôn đối tốt với nàng.

Vân Mộng Sơ ở mặt ngoài cười nhẹ nhàng, kì thực trong lòng có chút lộp bộp, hiểu chuyện thì không thành vấn đề, nhưng mà, điềm đạm nho nhã sao…

Hình như không có dính dáng đến nàng bao nhiêu a, nếu không phải hiện tại đang ở trong vương phủ, phải nghe theo nhiều quy củ, phỏng chừng nàng tuyệt đối không phải là bộ dạng điềm đạm nho nhã này.

Khoan đã, sao Sở Thiên Hựu lại đưa túi thơm cho nàng?

Sự ra khác thường tất có yêu.

Nhắc đến túi thơm, nàng cẩn thận lấy ra ngửi ngửi, túi thơm này tản ra mùi hương nhàn nhạt, hương thơm này mơ hồ vừa đủ lấn át mùi thơm ngát trên quần áo của nàng.

Thơm ngát, mùi thơm?

Chẳng lẽ là bởi vì mùi thơm ngát trên người nàng nên Sở Thiên Hựu mới đưa túi thơm này cho nàng?

Sở Thiên Hựu vì sao lại đưa cho nàng túi thơm này? Nếu nói hắn muốn hại nàng, nàng tuyệt đối không tin. Sở Thiên Hựu nếu muốn hại nàng, không cần giáp mặt đưa nàng túi thơm để lưu lại chứng cứ phạm tội. Giải thích duy nhất chính là túi thơm này có liên quan đến mùi thơm ngát trên người nàng.

Nàng nhớ là, quần áo của chủ tử trong vương phủ cho tới bây giờ đều không đưa xuống cho phòng giặt ủi, mà là do nha hoàn của từng viện tự mình giặt. Nói như vậy, quần áo của nàng hẳn là…

Người phụ trách giặt quần áo, hình như là một nha hoàn tam cấp mới mua vào… Là người mới…

Nàng phải đi điều tra mới được.

Sau khi nghĩ thông suốt, nàng đi tới ngồi xuống bàn của mình, cầm lấy bút lông, dùng tư thế cầm bút mà Lăng Hiên dạy, nhận mệnh bắt đầu viết.

Lúc này Lăng Hiên còn chưa đến, Sở Thiên Hựu đi tới trước mặt nàng, thấy nàng luyện chữ, khẽ nhíu mày, vòng ra sau nàng, nắm tay nàng, nói: “Tiểu Sơ, bút lông là phải cầm như thế này.” Hắn nói xong, một tay nắm lấy tay nàng, chỉnh lại tư thế.

Vân Mộng Sơ gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã biết, bỗng nhiên rút ra một tờ giấy, viết lên mặt trên mấy chữ:

‘Which year’

Nếu Sở Thiên Hựu cũng là đồng chí xuyên không, hắn nhất định hiểu hai từ tiếng Anh đơn giản này, nàng đầy mắt chờ mong nhìn Sở Thiên Hựu, ai ngờ, Sở Thiên Hựu lại có chút kỳ quái nhìn nàng, “Tiểu Sơ, muội viết cái gì vậy? Là từ đâu nhìn thấy?”

Trong lòng nàng có chút thất lạc, cẩn thận nhìn biểu cảm của Sở Thiên Hựu, phát hiện Sở Thiên Hựu ngoại trừ vẻ kỳ quái, hoàn toàn không có khϊếp sợ, vui sướиɠ hoặc là cảm xúc hoài niệm linh tinh.