Chương 96

Vân Mộng Sơ nghe xong, phảng phất suy nghĩ một hồi mới nói: “Cám ơn đại sư.”

Phương trượng nhì bóng lưng Vân Mộng Sơ rời đi, một lúc lâu sau mới đi đến căn phòng trúc nhỏ bên cạnh tĩnh tâm chờ đợi.

Vân Mộng Sơ lần này coi như là có kinh nghiệm, đẩy ra cửa trúc đi vào, đang định chuẩn bị leo lên lầu hai, bất ngờ thấy Thất Nguyệt đang đứng trên cầu thang nhìn nàng, vẫn là bộ áo cà sa màu xam như trước, lẳng lặng đứng ở đó, rất có phong vận độc đáo.

Nàng kinh ngạc, chớp chớp mắt một cái, nhẹ nhàng cười cười, “Thất Nguyệt đại sư, đã lâu không gặp.”

Thất Nguyệt nhíu mày, “Đúng là đã lâu không gặp, đi lên đi, vật nhỏ không lương tâm.”

Vân Mộng Sơ trong lòng biết bà nói là chuyện gì, tự giác đuối lý, ngoan ngoãn yên lặng theo bà lên lầu. Chờ bà ngồi xuống ghế, nàng lấy lòng cười cười, lấy mấy khối bánh giấu trong ngực ra, đặt lên bàn của Thất Nguyệt.

Thất Nguyệt khinh thường nhìn nàng một cái, “Chỉ bằng mấy thứ này mà định nhờ vả ta?”

Vân Mộng Sơ ngượng ngùng cười cười, “Đây cũng là chút tâm ý a… Ta hiện tại tuổi nhỏ, không có quyền lợi gì, cũng lấy không ra đồ ăn ngon đến. Dù có tâm mà không mang theo cái gì, lại sợ ngài không thích. Nhưng ta vẫn nhớ ước định với ngài, làm người không thể lần đầu tiên liền thất tín. Dù gì thì cũng có tâm ý, ta cũng đã mang đến mấy khối bánh, nếu ngài không thích thì thôi vậy.”

Thất Nguyệt trừng mắt nhìn nàng một cái, rốt cuộc vẫn nể tình cầm lấy khối bánh trên bàn, ăn một ngụm, “Nói đi, hôm nay tới tìm ta có chuyện gì?”

Vân Mộng Sơ thấy bà chịu ăn bánh, biết mọi chuyện đã có thể nói dễ dàng, cũng không vội vã, “Đại sư, ngài làm sao biết hôm nay ta đến?”

“Rốt cục chịu gọi ta là đại sư?” Thất Nguyệt tựa tiếu phi tiếu xem nàng, “Không nghĩ là ta là kẻ giả thần giả quỷ?”

“Ngài… Ngài làm sao biết, biết từ giả thần giả quỷ?” Khóe miệng Vân Mộng Sơ run rẩy.

“Tên tiền bối đến trước ngươi đã gọi ta như vậy.” Thất Nguyệt ăn một bánh xong, thản nhiên bưng một chén trà lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm, “Luôn luôn nghĩ ta là kẻ giả thần giả quỷ, đến cuối cùng mới chịu tin ta.”

Vân Mộng Sơ nghe xong, liên tục nói: “Thất Nguyệt đại sư, ta biết ngài có khả năng thông hiểu cổ kim, tuyệt đối là đại sư trong số các đại sư, vạn vạn không nghĩ ngài giả thần giả quỷ.”

“Ngồi đi.” Vóc người Vân Mộng Sơ rất nhỏ, cho nên Thất Nguyệt như trước chỉ vào cái ghế trúc nhỏ xếp trong góc.

Vân Mộng Sơ ngoan ngoãn ngồi xuống, tạm thời không dám nói chuyện mình muốn nhờ Thất Nguyệt hỗ trợ.

Ai ngờ, Thất Nguyệt lại mở miệng trước: “Ta thấy ngươi tám phần là vì hương khí trên người mà tới tìm ta.”

Vân Mộng Sơ lúc này đã bắt đầu không còn ngạc nhiên, phi thường bình tĩnh nói: “Thất Nguyệt đại sư quả nhiên là liệu sự như thần.”

“Vỗ mông ngựa sai lầm rồi.” Thất Nguyệt không chút lưu tình nói: “Ta là sau khi gặp ngươi, ngửi đến mùi hương trên người ngươi mới đoán.”

Nàng mặt không đổi sắc nói tiếp: “Là ta kiến thức nông cạn, quên Thất Nguyệt đại sư y thuật cao siêu.”

“Hừm, ta đã nghe chán ngấy rồi, ngươi đình chỉ đi.” Thất Nguyệt phảng phất như chịu không nổi, nói, “Hôm nay vừa thấy ngươi đến, ta liền ngửi thấy mùi hoa Lưu Ly, hoa Lưu Ly không phải là thứ gì tốt, sao ngươi lại có hoa Lưu Ly?”

Vân Mộng Sơ nghe được chính sự, trong lòng khẽ rùng mình, hoa Lưu Ly?

Cái gì mà hoa Lưu Ly?