Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 97

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nàng trầm ngâm một lát, đứng lên đi đến cạnh Thất Nguyệt, cởi túi thơm đeo trên cổ xuống, đặt trước mặt Thất Nguyệt, “Phiền toái đại sư giúp ta xem một chút, trong túi thơm này là thứ gì?”

Thất Nguyệt nhận lấy túi thơm, lập tức nghiền ngẫm nhìn nàng, “Tiểu nha đầu, vận khí của ngươi không tệ a, bên này có người hạ độc ngươi, bên kia liền còn có người đưa túi thơm giải độc cho ngươi, là ai thương ngươi như vậy nha?”

Vân Mộng Sơ nghe vậy, thần sắc trên mặt tuy chỉ là thoáng giật mình, nhưng đáy lòng đã nhấc lên kinh đào hãi lãng.

Sở Thiên Hựu đưa túi thơm cho nàng, hóa ra là để giải độc cho nàng?

Nàng ở vương phủ bất quá chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi, rốt cuộc là ai muốn hại nàng?

Nghĩ một lát, miễn cưỡng tính luôn những kẻ có cừu oán với hắn và những kẻ không ưa Từ Thư Uyển, cũng chỉ có hai loại người như vậy thôi.

Vương phi tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn với loại nhân vật nhỏ bé như nàng. Hạ nhân trong phủ? Hạ nhân làm sao có thể vô duyên vô cớ hại chủ tử, nhất định là có chủ tử ở phía sau ra lệnh.

Người có lý do hại nàng, đơn giản chỉ có Tống thị và Chương di nương mà thôi.

Tống thị đối nàng tuyệt đối là thống hận tận xương, nếu phỏng chừng có cơ hội, nhất định sẽ xuống tay trừ bỏ kẻ gây chướng mắt như nàng. Nhưng nàng tương đối hoài nghi Tống thị có năng lực lớn như vậy, vì có thể trừ bỏ nàng mà chịu xuất tiền mua chuộc nha hoàn bên cạnh Từ Thư Uyển để hạ độc nàng.

Người còn lại chính là Chương di nương. Chương di nương rất có khả năng bởi vì trường kỳ bị bỏ bê, lại không chiếm được một danh phận mà sinh ra tâm lý vặn vẹo. Chỗ Vương phi thì phỏng chừng nàng không thể chen chân vào được, cho nên rất có khả năng sẽ lôi Từ Thư Uyển hoặc mình ra để xả giận. Tuy rằng nàng cũng hoài nghi Chương di nương làm thế nào để hạ độc, làm thế nào có được độc dược, nhưng ánh mắt Sở Thiên Hi lần đó nhìn nàng, giờ nhớ lại còn khiến nàng không rét mà run.

Nàng lẳng lặng hỏi Thất Nguyệt, “Đại sư, có thể nói với ta, hoa Lưu Ly rốt cuộc có công dụng gì, mà loại dược giải độc này, lại là cái gì?”

Thất Nguyệt trả túi thơm cho nàng, nhàn nhạt nói: “Hoa Lưu Ly nếu vừa ngửi thấy sẽ có tác dụng nâng cao tinh thần, nhưng nếu ngửi nhiều, dần dần sẽ khiến người ta cảm thấy tinh thần không tốt, hơn nữa rất khó tra ra nguyên nhân. Bên trong túi thơm này của ngươi là hoa Bàn Nhược, hoa Bàn Nhược và hoa Lưu Ly có dược tính khắc chế lẫn nhau. Trên người ngươi có túi thơm chứa hoa Bàn Nhược, cho dù mỗi ngày đều ngửi hoa Lưu Ly cũng không sao.”

Vân Mộng Sơ gật gật đầu, như có chút đăm chiêu.

Thất Nguyệt nói tiếp: “Kỳ thực, hoa Lưu Ly còn có một tác dụng ít người biết.”

“Tác dụng gì?”

“Nó là một vị thuốc dẫn của Thực Cốt Tán.” Thất Nguyệt lạnh lùng nói, “Từ xưa đến nay trong hậu cung, từng có vài nhân vật phong hoa tuyệt đại đã tuyệt mệnh bởi Thực Cốt Tán.”

“Thực Cốt… Tán?” Vân Mộng Sơ trịnh trọng hỏi: “Đại sư, thứ này rốt cuộc là cái gì?”

Thất Nguyệt rũ mắt xuống, thật lâu sau mới nói: “Loại dược này dùng hoa Lưu Ly, một loại hương liệu hiếm có là Kiêm Hà Thảo và một lượng cực nhỏ bột phấn hoa Mạn Đà La. Mỗi ngày tiếp xúc ba loại này, sẽ khiến người ta thân thể dần dần suy yếu, không rõ nguyên nhân, thẳng đến khi cuối cùng bởi vì thân thể trở nên cực kì suy kém, chỉ cần bị một chứng bệnh thật nhỏ cũng có thể muốn mạng của hắn. Dù là thái y, cũng rất có ít người biết Thực Cốt Tán. Thực Cốt Tán không chỉ lúc sinh tiền không tra ra nguyên nhân, ngay cả khi chết đi, khám nghiệm tử thi cũng vô pháp tra ra độc vật. Chỉ có đợi sau khi người chết năm năm sau, mới có dấu hiệu là thân thể tự hóa thành tro cốt, ngoài ra không còn phương pháp nào để biết người đó trúng Thực Cốt Tán. Loại dược này ít người biết, trên người ngươi chỉ có mùi hoa Lưu Ly, hẳn là không phải Thực Cốt Tán.”
« Chương TrướcChương Tiếp »