Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 98

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Mộng Sơ nghe xong tên tuổi của Thực Cốt Tán, không khỏi thầm than: Thực ngoan độc.

Phương thuốc thật ngoan độc, làm cho người ta suy yếu từng chút một, tận mắt thấy bản thân bởi vì một chứng bệnh thật nhỏ mà chết đi, thật là thứ độc dược đủ ngoan độc.

Nàng hít sâu một hơi, không khỏi hỏi: “Thỉnh giáo đại sư, Kiêm Hà Thảo, là loại hương khí thế nào?”

Thất Nguyệt cẩn thận nghĩ nghĩ, “Nó có mùi thơm giống như lá trà, nhưng lại thanh hơn lá trà vài phần, không dễ nhận ra lắm, nhất là khi nó lẫn chung với lá trà, càng thêm khó phân biệt.”

“Đa tạ đại sư chỉ điểm.” Nàng thở dài thật sâu một hơi.

Thất Nguyệt khẽ lắc đầu, “Không cần tạ, ta chỉ nói cho ngươi việc này, thừa lại thì tự ngươi suy nghĩ đi.”

“Ta còn muốn thỉnh đại sư giúp ta một chuyện.” Nàng cười làm lành nói.

“Không có cửa đâu, tự mình đi mà nghĩ biện pháp.” Thất Nguyệt hỏi cũng không hỏi là chuyện gì, trực tiếp cự tuyệt.

Vân Mộng Sơ sờ sờ mũi, xấu hổ không lại nói tiếp, nàng kỳ thực chỉ muốn Thất Nguyệt viết một phong thư gửi cho Từ Thư Uyển, hơi giải thích một chút. Có danh tiếng của Thất Nguyệt đại sư, không lo Từ Thư Uyển không tin. Bất quá Thất Nguyệt đã cự tuyệt, nàng chỉ có thể tự mình đi khuyên bảo, ngẫm lại cái tính tình kia của Từ Thư Uyển, nàng còn có chút đau đầu.

Nàng một lần nữa ngồi trở lại chiếc ghế nhỏ, cười nói với Thất Nguyệt: “Đại sư, chúng ta tiếp đến tâm sự về vị tiền bối kia của ta đi… Ta cũng có thể thuận tiện kể cho ngài một chút chuyện ở nơi đó của chúng ta.”

“Vị tiền bối đó của ngươi…” Thất Nguyệt nghe xong, ẩn ẩn thở dài, “Ta đã lâu rồi không gặp hắn.”

“Hắn là ai vậy nha?” Vân Mộng Sơ phi thường tò mò hỏi, mặc kệ thế nào, có thể ở nơi này tìm được đồng hương là một chuyện rất khiến người ta hưng phấn.

Thất Nguyệt liếc trắng nàng một cái, “Sớm chết tâm đi, trừ phi chính ngươi gặp hắn, bằng không ta sẽ không nói cho ngươi.”

Vân Mộng Sơ chu chu miệng, nhưng cũng không hỏi tiếp, “Vậy thì không cần nói với ta hắn ở trong này làm cái gì, ngài có biết trước khi hắn tới đây, hắn làm cái gì không?”

Thất Nguyệt hồi tưởng một chút, kỳ thực bà cũng rất tò mò chuyện ở thế giới kia, hiện tại có người miễn phí giải đáp nghi vấn cho mình, bà cũng muốn hỏi rõ ràng một chút, “Hắn nói hắn là cái, cái gì, phiên cái gì…”

“Phiên dịch?” Vân Mộng Sơ lập tức hỏi lại.

“Đúng rồi, chính là phiên dịch.” Thất Nguyệt một mực khẳng định gật đầu, “Hình như là phiên dịch cái gì… Đức cái gì đó.”

Vân Mộng Sơ nghe xong, phì cười một tiếng, xem ra vị huynh đài nọ là làm phiên dịch viên tiếng Đức, ở hiện đại coi như là một nghề nghiệp không tệ, nhưng khi đến cổ đại, đại khái cũng chỉ có một câu phi thường chuẩn xác có thể dùng để hình dung hắn: trăm không một dùng là thư sinh.

Nếu hắn học cổ đại Hán ngữ, đến nơi đây nỗ lực một chút còn có thể khảo khoa cử. Nếu hắn học kiến trúc, còn có thể xây nhà. Nếu hắn cũng giống nàng học nghành công nghệ, nói không chừng còn có thể làm đồ trang điểm. Nhưng khổ nỗi, hắn lại học tiếng Đức, thì đến một triều đại khoa học kỹ thuật thập phần không phát đạt, rất hiếm thấy việc trao đổi với người ngoại quốc này, thật đúng là không có tác dụng gì hết.

“Đó là phiên dịch viên tiếng Đức.” Vân Mộng Sơ sau đó giải thích kỹ càng cho Thất Nguyệt hiểu phiên dịch viên tiếng Đức là thế nào, Thất Nguyệt nghe xong cũng cười, “Trách không được hắn cứ nó mình học phải một thứ thập phần vô dụng… A, không đúng, thập phần gân gà gì đó… Vậy ngươi học cái gì?”
« Chương TrướcChương Tiếp »