Chương 99

“Ta?” Nàng chớp chớp mắt, “Giữ bí mật, nói không chừng ngành học của ta, tương lai còn có thể cho ngươi một kinh hỉ lớn.”

“Tiểu nha đầu, còn biết giữ bí mật?” Thất Nguyệt có chút không cam lòng nhìn nàng.

“Ở nơi đó của chúng ta có lưu hành người người ngang hàng, ngươi có thể giữ bí mật, chẳng lẽ ta lại không được sao?” Vân Mộng Sơ khó có chút khıêυ khí©h nhìn Thất Nguyệt.

Thất Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, “Quên đi, kỳ thực nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngươi tương lai vẫn sẽ gặp người đồng hương đó của ngươi. Ngươi và hắn, coi như cũng có chút quan hệ.”

“Có chút quan hệ?” Nàng hai mắt sáng ngời, liên tục truy vấn: “Quan hệ gì?”

Nhưng Thất Nguyệt rốt cuộc không chịu nói nữa, cùng nàng hàn huyên vài câu liền đuổi nàng đi, cuối cùng đưa cho nàng một cái bình nhỏ, “Ta thấy ngươi cũng là người không mấy thành thật, không biết khi nào lại bị người khác hại, thứ này ta lưu trữ không có tác trọng, bất quá cũng coi như thuốc hay cứu mạng, ngươi cứ giữ lấy, sẽ có lúc dùng đến.”

Vân Mộng Sơ kinh ngạc nhìn cái chai mà Thất Nguyệt đưa cho mình, hít sâu một hơi, thập phần trịnh trọng tiếp nhận, “Ân tình này của đại sư, ta tương lai sẽ báo đáp.”

Nàng biết, tuy rằng Thất Nguyệt đưa món đồ này cho nàng, hơn phân nửa là nể tình vị tiền bối kia của nàng, nhưng hiện tại dù sao người thu được ưu việt là nàng, nàng tương lai không chỉ báo đáp Thất Nguyệt đại sư, cũng phải hồi báo vị tiền bối xuyên không kia.

Đi theo sau phương trượng rời khỏi rừng trúc, Vân Mộng Sơ lặng lẽ mở ra cái bình của Thất Nguyệt, bên trong có ba viên thuốc tròn, tuy không nhiều lắm, nhưng có thể cứu mạng lúc chỉ mành treo chuông.

Thu hoạch lần này coi như rất phong phú, xem ra về sau phải thường thường đến hiếu kính Thất Nguyệt đại sư.

Đi theo sau phương trượng đến sương phòng, Từ Thư Uyển đang cùng Thiền Lục và vài tiểu nha hoàn đang ở nơi đó nghỉ chân uống trà, thấy nàng đến, nhẹ nhàng cười ôm lấy nàng, không hỏi nàng cái gì, ở lại Phổ Độ Tự ăn một chút cơm rồi cùng đoàn người rời đi.

Lên xe ngựa, Vân Mộng Sơ trực tiếp gục xuống đùi Từ Thư Uyển ngủ một giấc, nàng có thói quen ngủ trưa, hiện tại đã sớm chống đỡ không nổi.

Trở lại vương phủ, Từ Thư Uyển dẫn nàng đến viện của Vương phi trước, nói với Vương phi chuyện đi dâng hương hôm nay.

Vương phi sau khi nghe xong, cười nhìn Vân Mộng Sơ, “Tiểu Sơ thật sự là có phúc khí, liền ngay cả ta muốn đi gặp Thất Nguyệt đại sư cũng không gặp được đâu, hôm nay đại sư có nói gì với con không?”

Vân Mộng Sơ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mềm yếu nói: “Đại sư chính là nói cảm thấy hữu duyên với con, hỏi con một vài chuyện thật bình thường…”

Vương phi nghe xong, ánh mắt di chuyển giữa Từ Thư Uyển và Vân Mộng Sơ một lát, cười nói: “Hữu duyên với đại sự là chuyện tốt, về sau nhớ thường xuyên đến thăm đại sư. Các ngươi vừa trở về, nói vậy cũng mệt mỏi, sớm trở về nghỉ ngơi đi.”

Từ Thư Uyển cùng Vân Mộng Sơ cáo từ.

Bọn họ đi rồi, Vương phi nhắm mắt tựa vào ghế, nói với Tề ma ma phía sau lưng mình: “Không nghĩ tới Tiểu Sơ là đứa nhỏ có số phận như thế.”

Tề ma ma nghe xong, cũng khẽ gật đầu, “Nô tì ban đầu thấy nàng có xuất thân như vậy, vốn tưởng rằng chỉ là một đứa nhỏ phổ không, không nghĩ tới hiện thời thế nhưng có thể được đại sư thưởng thức…”

“Ta lúc trước cũng không nghĩ tới.” Vương phi như nghĩ tới cái gì, trên mặt hiện lên chua sót, “Trừ năm đó Hàn Quốc công… Ta còn chưa gặp qua đại sư… Ai… ta năm đó nếu có thể có được số phận này của nàng, hiện tại cũng không đến mức đến như thế này.”