Chương 1

Thường Ngạn Minh nhìn Thường Hoa mặc bộ đồ lót trắng như tuyết mà có chút xấu hổ.

Cảm thấy bản thân vừa đáng thương vừa bất lực.

Hắn cũng không muốn trông như vậy.

Quá mất mặt.

Nhưng Thường Hoa là con nuôi của hắn, còn là đứa con nuôi đã đoạn tuyệt quan hệ với hắn...

Mà tình trạng hiện tại của hắn cũng không tính là tốt.

Từ “không tính là tốt” cũng không thể hình dung được hết, nói chung vô cùng xấu hổ!

Hai gò má hắn ửng hồng, khóe mắt lộ ra du͙© vọиɠ không thể khống chế...

Thật ra ngày đó hắn chọc Nhϊếp chính vương liền biết mình không có kết cục tốt đẹp rồi.

Cho nên khi đám người áo đen xông vào cửa, hắn tưởng hắn sẽ bị đánh một trận... cùng lắm là không thể nhìn thấy ngày mai mà thôi.

Hắn chỉ có một mình, đơn thương độc mã, hắn không sợ!

Nhưng ai mẹ nó ngờ được rằng, những người đó lại chuốc xuân dược cho hắn, sau đó còn vứt lên giường của Thường Hoa!

Đây là lúc xuân dược phát tác.

Dược tính cực mạnh, nên hơi thở Thường Ngạn Minh có chút không đều, hơn nữa còn cảm thấy rất nóng.

Hơi nóng đó từ sâu trong cơ thể, từ trong xương cốt truyền đến, còn mang theo cảm giác ngứa ngáy, khiến da hắn trở nên vô cùng nhạy cảm, gần như không chịu được sự ma sát của quần áo trên người, hắn hận không thể lập tức cởi ra, sau đó... sau đó...

Thường Ngạn Minh không dám nghĩ đến sau đó.

Thường Hoa dù gì cũng là con nuôi của hắn.

Còn con mẹ nó là nghịch tử có tâm tư bất chính với hắn.

Nhưng hắn không được, hắn không thể.

Mặc dù Thường Hoa dung mạo xinh đẹp... Nói vậy đi, mỹ mạo của Thường Hoa sắc bén như dao, có thể xuyên thủng mọi phòng ngự của con người, thậm chí có thể chặt đứt xuân thủy.

Vô số người từng thầm than thở, nếu Thường Hoa là nữ tử, cho dù phải dốc hết của cải, họ cũng muốn xin y gả cho mình...

Nhưng Thường Ngạn Minh hắn không được, cũng không thể!

Nghĩ xa, nghĩ xa rồi...

Hơn nữa dù bây giờ hắn có thể, nhưng Thường Hoa cũng không thể.

Hắn tin rằng, nếu không phải mỗi ngày đều phải lên chầu sớm, Thường Hoa chỉ ước gì không bao giờ gặp hắn nữa.

Dù sao Thường Hoa sớm đã coi hắn là kẻ thù, bình thường hai người gặp nhau, đừng nói gọi hắn một tiếng phụ thân, mà suýt nữa y còn tránh hắn như tránh tà.

Cho dù vô tình đυ.ng phải nhau... chậc chậc, ánh mắt đối phương nhìn hắn giống như ăn tươi nuốt sống vậy.

Hơn nữa nói ra... Thường Ngạn Minh cố gắng lấy lại chút bình tĩnh từ trong biển tình du͙© vọиɠ, những tâm tư bất chính kia có thể chỉ là ý loạn tình mê nhất thời của Thường Hoa lúc còn nhỏ.

Khụ, đàn ông mà, có đôi khi rất dễ nhầm lẫn du͙© vọиɠ thành tình yêu. Điều này hắn hiểu, rất hiểu.

Nhưng đợi đến khi thật sự trưởng thành sẽ hối hận vì những gì xảy ra khi đó...

Đặc biệt là yêu người không nên yêu, nhất định muốn nhanh chóng thoát khỏi đối phương.

Nên y mới đoạn tuyệt quan hệ với hắn...

Mà hắn đã không chết dưới tay của Nhϊếp chính vương, hắn càng không muốn chết dưới tay Thường Hoa. Hắn vô cùng quý trọng sinh mệnh của mình.

Vì vậy, lòng bàn tay Thường Ngạn Minh nắm chặt sợi dây tua rua trên màn, để miếng ngọc bội trên tua rua ấn vào lòng bàn tay, hy vọng cơn đau có thể khiến hắn bình tĩnh lại.

Khi lòng bàn tay cảm nhận được hoa văn trên ngọc bội, Thường Ngạn Minh mới miễn cưỡng đè nén du͙© vọиɠ nói, “Ta... ta đi đây!”

Không những mất mặt mà còn vô cùng xấu hổ.

Nhưng hắn không có cách nào khác.

Thường Ngạn Minh vừa nghĩ, vừa giật sợi tua rua đó, cố gắng duỗi thẳng chiếc eo mềm nhũn không chịu nghe lời của mình, muốn dùng sức đứng dậy rời đi.

Nhưng thứ đó đâu chịu được lực lớn như như vậy, không những không cho hắn mượn lực, mà còn bị hắn dứt xuống, rơi vào người hắn và Thường Hoa.

Khi tấm màn xanh nhạt như khói sương quấn quanh người, thật sự rất khó gỡ.

Hơn nữa, Thường Ngạn Minh còn đang trong tình trạng khó nói... Tuy tấm màn rất mỏng, nhưng khi chạm vào người hắn lại mang đến cảm giác khó tả.

Giống như kiến bò, lại giống như lửa đốt, ngứa ngáy, nóng bức.

Một tiếng rêи ɾỉ không thể chịu nổi phát ra từ miệng Thường Ngạn Minh, “Ưʍ...”

Trong căn phòng yên tĩnh, thanh âm này khiến Thường Ngạn Minh giật nảy mình.

Hắn sợ mình chọc giận Thường Hoa, vì vậy muốn bịt miệng mình lại.

Nhưng hắn bị tấm màn vướng vào, căn bản không còn cách nào khác ngoài việc xử lý xong rồi nói.

Cứ như vậy, hắn khó giữ vẹn toàn, hô hấp càng lúc càng khó khống chế, làn da lộ ra màu đỏ dị thường, trên đó còn có một lớp mồ hôi mỏng.

Cửa sổ phòng mở toang, ánh trăng phản chiếu trên người hắn như một lớp mật óng ánh khiến hắn càng thêm hấp dẫn.

Mà tấm màn dưới sự giãy giụa của hắn càng lúc càng quấn chặt, đến cuối cùng không chỉ cuộn quanh hắn, mà còn khiến người cách hắn một đoạn đến sát gần hắn.

Thật ra Thường Hoa luôn nhìn cái người đột nhiên xuất hiện trên giường mình.

Ban đầu y tưởng mình đang nằm mơ.

Cánh môi y hiện lên nụ cười giễu cợt.

Bởi vì làm sao có thể?

Người này đã từ chối y, trong lòng hắn, y chẳng khác nào tai họa, sợ hãi né tránh... Chỉ có y, chỉ có y mới khắc sâu người này vào tận xương tủy...

Thực tế, y thật sự không muốn nhìn thấy người này, bởi vì mỗi lần nhìn thấy, y đều hận không thể nuốt chửng Thường Ngạn Minh, đem đối phương hòa vào cơ thể mình.

Y đã khống chế được, thật sự khống chế được, thậm chí còn dung túng cho việc người này tránh mình như tránh tà, cũng không bắt hắn trở về.

Nhưng có lẽ vì y quá muốn làm như vậy nên mới mơ thấy một người áo đen bí mật ném Thường Ngạn Minh lên giường mình.