Chương 7.1: "Băng đô là của Lan Lạc."

Diễn đàn Hội người cùng sở thích búp bê bùng nổ.

Nguyên nhân việc này là do một chủ lầu đăng một bức ảnh, phía trên rõ ràng búp bê nhỏ do bác sĩ chế tác, tác phẩm của bác sĩ luôn luôn trân quý, rất ít ảnh chụp có thể truyền ra ngoài, nếu không phải bởi vì trước kia từng công bố qua diện mạo của búp bê nhỏ, sợ sẽ có không ít người bỏ qua bức ảnh thần thánh này.

Học trò nhỏ của bác sĩ_ lầu 3: [Hu hu, không hổ là tác phẩm tác phẩm của bác sĩ, mức độ tỉ mỉ này giống hệt như một đứa trẻ nhân loại!]

Phú bà nhìn tui_lầu 4: [Quả nhiên là người giàu mới có thể mua búp bê, thật hâm mộ, khung nền bức ảnh này là ở công viên giải trí? Thế mà lại dẫn búp bê đi công viên giải trí? ! Được thôi, sở thích của kẻ có tiền bổn cung không có cơ hội hiểu được.]

Đội đột kích nhan khống_lầu 5: [Hic hic hic, bác sĩ vẫn tài hoa như ngày nào, búp bê cũng thật xinh đẹp, nhận tiện lặng lẽ meo meo hỏi một tí, có ai biết phương thức liên hệ của anh trai nhỏ trong bức ảnh không, mị chỉ là hỏi một chút, không có ý đồ mơ ước gì cả. . .]

Tắm rửa đi ngủ_lầu 6: [Bẩm lầu trên, đã điều tra qua, là con trai lớn ruột thịt nhà thủ phủ, kế tiếp không cần tui nói đi, muốn mơ tưởng, trước hết hãy nhìn lại tên tui.]

Đội đột kích nhan khống_lầu 7: [Như thế nào lại thế. . . Đã có tiền, lớn lên còn đẹp trai, bộ dạng soái như thế mà còn tốt bụng như vậy, còn có thể bồi sủng vật ra ngoài, này không phải người chồng mị tha thiết mơ ước sao. . . ]

Quán quân thức đêm_lầu 8: [ ? Lầu trên có ý gì? Bồi sủng vật ra ngoài? Búp bê là sủng vật? Mày có bệnh đúng không?]

Miễn phí_lầu 9: [ Ha ha ha lại tới, búp bê không phải sủng vật thì là cha mày sao? Đầu óc không dùng được thì vứt, một món đồ chơi mà quý giá như thế? Đồ ngu.]

. . . . . .

Câu chuyện phía trước chỉ bởi vì vấn đề địa vị búp bê mà cãi nhau dữ dội, một bài đăng than phiền bình thường lại liên lụy đến chuyện như này, nháy mắt mấy ngàn bình luận trên diễn đàn nháo đến túi bụi, đến cuối cùng, chính chủ phải trực tiếp ra mặt đóng bài viết, sự tình mới chấm dứt.

Thời điểm Thích Triều về nhà mở diễn đàn sự việc qua một hồi lâu, ngay cả dấu vết cũng không lưu lại, đương nhiên là không biết ảnh chụp của bản thân với Lan Lạc gây ra việc gì.

Thích Triều hoàn toàn không biết gì cả lướt lướt diễn đàn một hồi, liền đứng dậy chuẩn bị dỗ vật nhỏ đi ngủ, hiện giờ hắn học rất nhiều tri thức ở trên diễn đàn, đã hoàn toàn hiểu rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi tốt nhất cho búp bê.

Chẳng hạn như, để duy trì năng lượng hoạt động bình thường, tốt nhất cho búp bê ăn cơm, làm việc và nghỉ ngơi giống như nhân loại. Buổi sáng và trưa sẽ hấp thụ chút năng lượng sẽ giúp cho búp bê không bị mệt mỏi, buổi tối ăn thạch năng lượng cao cấp tối thiểu 500 gam, ba tiếng sau lên giường, ngủ một giấc liên tục tám tiếng, đối với búp bê mà nói đó là lịch trình làm việc và nghỉ ngơi lý tưởng nhất.

Lịch trình này giống như một đứa trẻ loài người, Thích Triều tự giác phải làm một người giám hộ đủ tư cách, mắt thấy sắp tới lúc, hắn bắt đầu thúc giục búp bê nhỏ trong nhà đi ngủ.

Từ trước đến nay Lan Lạc không phản bác Thích Triều, cậu nhu thuận gật đầu, sau đó vừa nhảy vừa chạy lên lầu hai, sừng hươu trên băng cài đầu theo động tác của cậu mà lung lay qua lại.

Thích Triều thấy dáng vẻ Lan Lạc, trong lòng mềm nhũn, hắn không có lập tức theo sau, đứa nhỏ trong nhà thực thông minh, không cần hắn chỉ bảo, cũng sẽ thay tốt quần áo đi ngủ.

Quả nhiên, chỉ sau mười phút, khi Thích Triều tới phòng ngủ Lan Lạc, búp bê nhỏ đã ngoan ngoãn thay đồ ngủ nằm trên giường.

Vốn Thích Triều tính tắt đèn rồi đi ngủ, nhưng liếc đến băng đô sừng hươu trên đầu Lan Lạc, nhất thời có chút dở khóc dở cười, búp bê nhỏ thật sự rất thích băng đô sừng hươu, chỉ có điều thích cũng không thể đội mãi.

"Khi ngủ phải đem băng đô tháo xuống." Thích Triều nhẹ giọng khuyên bảo.

"Không muốn."

Lan Lạc kéo chăn, tay chụp lấy băng đô trên đầu, đôi mắt xanh biếc cảnh giác nhìn về phía Thích Triều, "Băng đô là của Lan Lạc."

Dường như thật sự sợ hãi bị Thích Triều cướp, Lan Lạc trực tiếp đem chăn trùm lên đầu, bộ dáng vô lại giống hệt thời điểm trẻ con chơi xấu quả thực giống nhau như đúc.

Thích Triều bật cười, lấy ra quang não lặng lẽ chụp được một màn này, một bên thỏa hiệp nói: "Vậy con mang đi, đừng chùm chăn lên đầu nữa, miễn cho khó thở."

Búp bê không cần hô hấp, nhưng vận hành năng lượng cũng không thể tách rời sự trợ giúp của không khí, nên cũng được xem là một phương thức hô hấp khác.

Lan Lạc kéo chăn xuống dưới một tí, lộ ra đôi mắt xanh thẳm, tựa như đang sát tình hình địch, Thích Triều rộng rãi cười cười, giống như thật sự không tính toán lấy đi băng đô của vật nhỏ, hắn tắt đèn sau đó chúc ngủ ngon, liền nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại.

Trong phòng một mảnh tối đen.

Lan Lạc nâng tay sờ sờ băng đô sừng hươu bản thân, có chút thỏa mãn.

Trẻ con nhân loại có, cậu cũng có.

Trong bóng đêm, Lan Lạc cong cong ánh mắt, tâm tình tốt mà đem kế hoạch gϊếŧ chết Thích Triều lùi chậm lại vài ngày.

Như vậy cha cũng sẽ không tức giận.