Chương 8.2: Lời kết bạn

Hôm nay Thích Trầm Minh về nhà cũng thật trùng hợp, một tiếng sau có khách hàng muốn gặp, hắn không ở nơi này lâu, vỗ vỗ bả vai con trai lớn, liền đứng dậy rời đi.

Trước khi đi, Thích Triều nghe được cha Thích cường điệu nói với quản gia không được thả hai đứa nhóc trên lầu ra.

Phòng khách trở nên im lặng, người máy vệ sinh dọn dẹp sạch sẽ những mảnh cốc nhỏ vỡ trên mặt đất.

Thích Triều nhớ đến mục đích đến đây của mình, không tiếp tục lãng phí thời gian, trực tiếp hướng thư viện tầng ba mà đi.

Sách ở nhà cũ là do một thế hệ Thích gia truyền xuống, khi tìm sách chỉ cần nhập một từ khóa mấu chốt trên màn hình sáng ở cửa, thứ làm cho Thích Triều vui mừng chính là, sau khi hắn nhập từ khóa, trên màn hình lập tức xuất hiện một chuỗi tên sách.

Quả nhiên trong thư viện có sách chế tác búp bê, chỉ có điều loại sách này đặt ở trên tầng cao nhất của thư viện, khi lấy sách buộc phải đi qua ba tầng gác.

Thích Triều cầm hơn mười quyển sách được hiện lên, con ngươi nâu thẫm cũng lộ ra vui mừng, chục quyển sách xếp chồng lên cao, hắn nghĩ nghĩ, trực tiếp ngồi trên thảm đọc.

Ban đầu nghĩ tính về sớm một chút để tránh người nhà, nếu đã chạm mặt, không bằng ở thư viện nhiều thêm một chút.

Hắn tùy ý xem xem mười quyển sách này, chọn ra hai quyển tiêu biểu nhất, hai quyển này đủ để Thích Triều hiểu được phương pháp chế tạo búp bê cơ bản, còn lại mấy quyển khác, ngoại trừ kỹ thuật chạm khắc có chút khác biệt, thì nền tảng lại na ná giống nhau.

Nhưng mà sau khi Thích Triều cẩn thận mở hai quyển sách kia ra xem, hắn ngược lại nhăn chặt mày thêm.

Cũng không phải kiến thức quá mức khó hiểu, là một Nhân hình sư kinh nghiệm phong phú, Thích Triều càng dễ dàng có thể thông suốt nội dung trên sách, chính bởi vì đã rõ phương pháp chế tác, Thích Triều mới cảm thấy bó tay không có biện pháp.

Trong sách chỉ rằng, Nhân hình sư sử dụng tinh thần lực của mình để giúp búp bê rèn luyện kinh mạch, đánh bóng làn da, mỗi Nhân hình sư có tinh thần lực khác nhau, chế tạo ra búp bê có tình trạng làn da, cường độ gân cốt hiển nhiên cũng khác nhau.

Nói sâu xa thì khi sửa chữa vết rách búp bê, tốt nhất tìm Nhân hình sư chế tác búp bê tới sửa chữa, nếu không tinh thần lực phát sinh xung đột rất có thể trực tiếp phá hủy kinh mạch yếu ớt của búp bê.

Quả nhiên vẫn phải là tìm Nhân hình sư chế tác Lan Lạc mới được.

Thích Triều nhịn không được thở dài, hắn cào cào mái tóc lộn xộn của mình, trong mắt có chút rối rắm.

Hắn luôn nghĩ sau khi bản thân học được cách chế tác búp bê, sẽ tự mình chữa trị vết rách cho Lan Lạc, thậm chí còn dùng lý do không có tiền mà thuyết phục bản thân không đi tìm Nhân hình sư chế tác của Lan Lạc.

Kỳ thật đều là viện cớ.

Trong lòng Thích Triều hiểu rõ.

Hắn không muốn để Nhân hình sư người ta biết đứa nhỏ hắn chế tác vô số lần bị bản thân hành hạ.

Lúc trước lần đầu tiên khi nhìn thấy vật nhỏ, Thích Triều đã đau lòng đứa nhỏ ngoan ngoãn này hết sức, đổi vị trí mà tự hỏi một chút, Nhân hình sư kia tự tay chế tạo ra Lan Lạc nhìn thấy vết rách, không biết trong lòng khổ sở bao nhiêu.

Trong lòng Thích Triều hơi trầm xuống, hắn không phải là người không quả quyết, ngược lại, sau khi quyết định làm chuyện gì sẽ lập tức bắt tay làm ngay.

Nếu vết rách cần Nhân hình sư ban đầu chữa trị, lại suy nghĩ như thế nào nữa cũng vô dụng, vậy chỉ có thể nhìn về phía trước.

Thích Triều ngẫm lại kí ức nguyên thân, khi có được Lan Lạc lúc trước, hội đấu giá từng nhắc qua tên vị Nhân hình sư kia, nhưng lúc ấy nguyên thân không để ý, đoạn kí ức này tương đối mờ nhạt.

Muốn tìm được vị Nhân hình sư kia, biện pháp nhanh nhất chính là liên hệ với người phụ trách hội đấu giá, tuy rằng nguyên thân không quen biết người phụ trách, nhưng đối với đứa em trai của người phụ trách thì có quen biết.

Người này Thích Triều cũng biết, chính là đứa con út Lý gia Lý Vũ Tần, là người đàn ông cổ áo chữ V trong ghế lô.

Lúc trước Nguyên thân vì muốn có thiết bị điều tiết, cho Lý Vũ Tần không ít chỗ tốt, cho dù sau đó Thích Triều phá hủy thiết bị điều tiết, hắn như cũ vẫn có được chỗ tốt, nói tóm lại sau giao dịch hai người vẫn còn vui vẻ.

Thích Triều nghĩ nghĩ, lấy quang não ra gửi tin nhắn đầu tiên cho hắn, phía bên kia nhanh chóng phản hồi, sảng khoái mà đáp ứng.

Một lát sau, đối phương gửi đến một chuỗi dãy số.

"Thích thiếu, đây là phương thức liên lạc của vị Nhân hình sư kia, biệt danh của cậu ta ở chợ đen là bác sĩ, rất có tiếng tâm, ngài hẳn cũng từng nghe qua, anh trai tôi sớm chào hỏi qua hắn, ngài có thể thêm trực tiếp.

Thích Triều không nghĩ tới động tác Lý Vũ Tần lại nhanh như vậy, đầu ngón tay hắn dừng trên quang não một chút, sau đó gõ hai từ cảm ơn liền rời khỏi khung chat, hướng Nhân hình sư gửi lời kết bạn.

Lúc lâu sau, quang não vẫn không hề có động tĩnh.

Công tác Nhân hình sư bận rộn, khi bận bịu thực dễ quên béng thời gian, kiếp trước Thích Triều có đôi khi ba giờ sáng mới ra khỏi phòng làm việc, nếu vị Nhân hình sư kia đang bận việc, vậy việc chấp nhận lời kết bạn có lẽ phải chờ lâu.

Thích Triều không đợi tiếp nữa, hắn bỏ sách vào núm không gian, đứng dậy rời khỏi thư viện, vừa ra phòng khách, liền thấy quản gia đang ngăn cản hai đứa anh em vẻ mặt cáu kỉnh.

"Hai đứa muốn ra ngoài?" Thích Triều nhìn thấy thì cười nói.

Thích Phong cùng Thích Diệp nghe thấy tiếng đại ca, vốn đang muốn xông ra ngoài cửa, động tác liền cứng đờ, hai người không được tự nhiên biệt nữu gọi một tiếng đại ca.

Từ nhỏ hai anh em Phong Diệp đã nghe chiến tích vĩ đại của đại ca mà lớn lên, người họ ngưỡng mộ nhất chính là đại ca, bọn họ cũng không biết, sau lưng nguyên thân cực kì khinh thường bọn họ, thậm chí ngầm cho hai người không ít phiền toái.

Đối với chúng mà nói, đại ca đối xử với bọn chúng cực kì tốt, cho dù là kỳ phản nghịch, hai người cũng rất nghe lời Thích Triều nói.

Thích Triều cảm thấy được hai người xem như có chút hư đốn, nhưng để mà nói vẫn còn đáng yêu hơn nguyên thân không ít, vốn nghĩ muốn tìm cơ hội nói chuyện với bọn chúng, vừa lúc đây là cơ hội.

"Hai đứa đây là muốn đi đâu?" Thích Triều ngồi xuống sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo hai đứa lại đây ngồi.

Thích Phong cùng Thích Diệp liếc nhau, lê bước chầm chậm mà ngồi xuống.

Thích Triều hiếm khi tâm sự với người khác, nhưng ngăn hai con ngựa thoát cương này lại vẫn được, hắn nhìn vết thương trên mặt chúng, hỏi: "Không bôi thuốc sao?"

"Không có." Đầu đỏ Thích Phong thở hổn hển nói.

"Không bôi thuốc, cứ vậy mà đi ra ngoài? Không sợ dọa người khác à?" Thích Triều nói xong đứng dậy, từ trong tay quản gia nhận lấy thuốc bôi, "Hai đứa như thế này không nhìn gương xem, người như vầy mà đi ra ngoài xác định sẽ bị người khác đem thành khỉ mà vây xem."

Thích Phong cùng Thích Diệp liếc nhau, biết đại ca nói đúng, nhưng trong lòng tức thành một cục, không muốn ở nhà đợi.

"Hai đứa muốn đi chỗ nào? Tìm bạn gái hai đứa sao?" Thích Triều nghĩ đến tình huống tình cảm của hai anh em, ngập ngừng một chút, cảm thấy thiếu niên tuổi này thực sự là không thể hiểu được.

Hai anh em không lên tiếng, xem chừng là cam chịu.

"Vậy anh vẫn khuyên hai đứa đừng đi, hai đứa như này mà gặp nhau, bạn gái thấy chắc cũng cùng hai đứa chia tay." Tư tưởng quan niệm Thích Triều truyền thống, nhưng cũng biết loại chuyện này càng ngăn lại càng phản nghịch.

Thấy hai người lộ ra vẻ mặt do dự, Thích Triều nghĩ nghĩ, ấp a ấp úng giống như không xác định nói: "Đây là phỏng đoán của anh, nếu hai đứa muốn đi thì đi đi, ba bên kia, anh sẽ chịu trách nhiệm cho."

Anh em Phong Diệp vẫn còn quá non, lời này vừa nói nhất thời hai người cảm động, lập tức biểu thị hai ngày nữa sẽ không ra ngoài, Thích Triều vỗ vai hai anh em, đạo đức giả nói vài câu, sau khi đảm bảo hai người họ sẽ không chạy ra ngoài, liền phóng khoáng rời đi.

Sau khi về đến nhà, thấy vật nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách xem phim, lòng Thích Triều nhất thời thả lỏng xuống.

Hắn đi qua xoa xoa đầu vật nhỏ, vừa định cười nói gì đó, đột nhiên quang não đinh một tiếng.

Thích Triều cúi đầu nhìn thoáng qua, phía trên là nhắc nhở thông báo lời kết bạn đã được chấp nhận.