Chương 9.2: "Cám ơn chủ nhân!"

Thích Triều không để ý việc hệ thống rời đi, hắn vội vàng đáp lại tin nhắn của bác sĩ.

Hiện giờ hắn rốt cuộc minh bạch, vị bác sĩ này không hổ là cha nhỏ của Lan Lạc, tính tình mềm mại như kẹo bông ấy, Thích Triều nhắn một câu, cậu ta liền ngoan ngoãn mà trả lời một câu.

Ngắn ngủi vài phút đồng hồ, khung chat của hai người đã nhiều hơn mấy chục tin nhắn.

Ba Triều: [ Cậu sao có thể không biết mắng người chứ? Vậy lúc bị người ta bắt nạt thì phải làm sao bây giờ? Chịu đựng à?]

Bác sĩ: [ Tôi sẽ không bị bắt nạt.]

Thích Triều nhìn những lời này, thầm nghĩ, sợ rằng người ta bắt nạt cậu cậu cũng không biết.

Khẳng định tuổi vị bác sĩ này không lớn, Thích Triều đối với người nhỏ tuổi hơn mình trước giờ rất có kiên nhẫn, hắn không nói tiếp nữa, nói tiếp gì nữa có chút giống gây sự vô cớ.

Nghĩ nghĩ, Thích Triều cầm que kẹo trên bàn trà, mở giấy gói kẹo, chụp ảnh que kẹo gửi qua bên kia.

Ba Triều: [Vậy tặng cho vị bác sĩ sẽ không bao giờ bị bắt nạt một cây kẹo nha.]

Bác sĩ: [. . . . . . ]

Thích Triều nhìn tin nhắn mới nhất của bác sĩ, nhịn không được cười một tiếng, tính tình hắn trước kia luôn làm người ta thấy muốn đánh, sau khi xuyên qua, một mực làm ba ba tốt, còn chưa có cùng người khác tán ngẫu mấy chuyện vô vị.

Vị Nhân hình sư này dễ ở chung, Thích Triều khá vui vẻ, một chút ác thú nghẹn trước giờ liền phát ra, chỉ có điều trước nay hắn làm việc có chừng mực, cũng không kéo dài khiến đối phương ghét bỏ.

Mắt thấy thời gian không còn sớm, Thích Triều không tiếp tục quấy rầy người ta, sau khi nói vài câu liền chúc nhau ngủ ngon, trở về phòng nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Triều Triều cần cù lại bắt đầu vì đứa nhỏ trong nhà chuẩn bị bữa sáng dinh dưỡng.

Đỏ cam xanh lam tím, nhất định phải chay mặn phối hợp, cam đoan năng lượng cân đối, đồng thời còn chú tâm bày vẽ cho đồ ăn.

Hiện giờ Lan Lạc cũng có chút quen với điệu bộ của Thích Triều, cậu ngẩng mặt, tươi cười sáng lạn mà nói một câu chào buổi sáng với hắn, tiếp theo bỗng nghe thấy Thích Triều nhắc đến tên cha mình.

Nhất thời nụ cười trên mặt Lan Lạc cứng ngắc.

Vì sao hắn lại nhắc tới cha.

"Ba ba đã bàn bạc tốt với cha con, mấy ngày nữa cha con sẽ đến chữa trị vết rách giúp con." Thích Triều bưng bánh bao từ phòng bếp ra, cười giải thích cho búp bê nhỏ.

Chữa trị vết rách?

Lan Lạc sửng sốt một chút, cậu nhìn vết rách trên mu bàn tay, lại nhìn về phía Thích Triều, có chút không xác định.

"Cha của Lan Lạc thật sự sẽ đến sao?"

"Đương nhiên!" Thích Triều nhìn ánh mắt nhãi con thấp thỏm lại chờ mong, khẳng định gật đầu nói.

Lan Lạc ngồi trước bàn cơm nghe nói như thế, khuôn mặt vốn tươi cười càng thêm sáng lạn, con ngươi xanh biếc giống như mèo con trộm được cá mà cong cong ánh mắt, đột nhiên cậu nhảy từ trên ghế xuống dưới, chạy đến bên cạnh Thích Triều, ôm thắt lưng hắn.

"Cám ơn chủ nhân!"

Thích Triều cúi đầu chỉ nhìn đến đỉnh đầu vàng óng đội băng đô sừng hươu, trong lòng hắn mềm nhũn, tính tình Lan Lạc ngoan ngoãn cũng thích làm nũng, rất ít lúc chủ động gần gũi hắn, xem ra, Lan Lạc thật sự rất muốn gặp cha nhỏ của cậu.

Giờ khắc này Thích Triều càng khẳng định phỏng đoán của mình đối với bác sĩ, tính cách búp bê nhỏ sẽ bị Nhân hình sư ảnh hưởng, lại dính cha ruột như vậy, nhất định bác sĩ không phải là người xấu.

Biết trong lòng nhãi con kích động, hắn cười khẽ nói: "Không cần cảm ơn, trái lại ba tự xưng là ba ba nhiều ngày như vậy, chừng nào con sửa miệng, khi ấy ba sẽ rất vui vẻ."

Tựa hồ Lan Lạc có chút thẹn thùng, lùi lại về sau mấy bước, lại lùi về vị trí của mình.

Thích Triều bị bé con chọc cười, hắn không tiếp tục nói tiếp, xoay người mở màn hình chiếu.

Ở nơi hắn không nhìn tới, Lan Lạc ngồi trên ghế, đôi chân tới lui đầy trẻ thơ, nụ cười vẫn như trước sáng lạn, lại không hiểu sao có chút quỷ dị.

Chủ nhân thật tốt, vậy mà lại chủ động liên hệ kêu cha lại đây.

Cậu không cần nghĩ biện pháp liên hệ với cha rồi.

Tay Lan Lạc sờ sờ băng đô sừng hươu trên đầu mình, có chút chờ mong.

Cậu rất thích cái băng đô này, để cảm ơn, trước khi rời đi cùng cha, Lan Lạc có thể cho chủ nhân một chút phúc lợi, đảm bảo chủ nhân có thể chết mà không đau đớn.