Chương 10.2:

Sau khi hệ thống rời khỏi Thích Triều cũng không có rảnh rỗi, từ trước đến nay quy tắc hắn làm việc là không đặt tất cả trứng vào cùng một giỏ.

Lướt trên diễn đàn búp bê, Thích Triều nhìn bài đăng yêu cầu thiết kế trang phục búp bê trả phí mới nhất lặng lẽ lưu lại, nếu bên hệ thống không thành công, đại khái hắn trực tiếp đi con đường này, tuy rằng vất vả một chút, nhưng nhanh có tiền.

Nếu không phải bởi vì thời gian gấp rút, Thích Triều càng muốn thiên về con đường kiếm tiền an toàn hơn, nhưng những phương pháp đó quá tốn thời gian.

Một lúc lâu sau, Thích Triều ngồi thời gian dài, thân thể có chút cứng ngắc, hắn đứng dậy hoạt động một chút, xuống dưới lầu nhìn xem Lan Lạc đang làm gì.

Thôi, được rồi, thế mà vẫn còn đang xem phim.

Thích Triều nhịn không được nhìn lại chính mình, tuy rằng đã lên kế hoạch tốt để dạy nhãi con học chữ, nhưng phương thức giải trí duy nhất của đứa nhỏ chính là xem ti vi, làm cha mẹ dạy dỗ thật sự quá thất bại.

Hắn đứng ở sau sô pha, cách băng đô vò vò mái tóc vàng của búp bê, "Lan Lạc muốn đi ra ngoài chơi không?"

Ánh mắt Lan Lạc mờ mịt, dường như có chút không hiểu, cậu ngửa đầu hỏi ngược lại: "Đi công viên trò chơi sao?"

"Không phải, chúng ta đi dạo ở bên ngoài công viên, ba nhớ ở công viên có cái xích đu, rất nhiều bạn nhỏ thích chơi cái này." Thích Triều nói xong nhấn mạnh ở chỗ nhiều bạn nhỏ phía sau.

Lúc trước hắn phát hiện, vật nhỏ đối với mấy bạn nhỏ cực kỳ để ý.

Có lẽ nguyên nhân là bởi vì rất cô đơn không có bạn chơi chung? Thích Triều không phải con một, trong nhà còn có một đứa em trai, hai người cãi nhau ầm ĩ mà lớn lên, vừa nghĩ như vậy, nhãi con có một mình quả thật có chút cô độc.

Quả nhiên, Thích Triều vừa nói những lời này, Lan Lạc lập tức gật đầu đồng ý.

Búp bê tóc vàng nhanh chóng đứng dậy tắt tivi, chạy lon ton đi lên lầu hai, thay bộ quần áo mặc đi chơi công viên lúc trước, lại lạch bạch chạy xuống, mái tóc xoăn vàng theo động tác tung bay trong không trung, đủ để nhìn thấy cậu có bao nhiêu vội vàng.

"Con chuẩn bị xong rồi!"

Lan Lạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Thích Triều, con ngươi xanh thẩm tràn đầy chờ mong, âm cuối bay lên vừa trong trẻo vừa rộn rã, vô cùng ngọt ngào.

Tâm Thích Triều nháy mắt mềm nhũng, hận không thể đem nhãi con ôm vào trong ngực hôn một cái nâng cao cao, hắn ho khan một tiếng, nội tâm nhảy nhót bình tĩnh trở lại, ổn trọng nói: "Đi thôi."

Biệt thự của nguyên thân thuộc về khu nhà giàu đỉnh cấp ở Lam tinh, công viên dành cho kẻ có tiền thư giãn đương nhiên là khỏi phải bàn, thậm chí bên cạnh còn có khu công viên nước, búp bê nhỏ có thể chơi trong nước, nhưng với điều kiện trong nước phải có loại muối đặc thù, nếu không dễ dàng thương tổn đến làn da.

Thế nên đương nhiên khu công viên nước không thể chơi được.

Thích Triều trực tiếp mang vật nhỏ đi công viên bên cạnh, khu biệt thự có ít trẻ con, hiện tại lại là thời điểm làm việc, bên trong chỉ có ba bốn bạn nhỏ đang chơi đùa đung đưa bàn đu dây.

Lan Lạc cầm ba lô mình mang, ánh mắt nhìn bàn đu dây xa xa, lại ngẩng đầu nhìn Thích Triều, lại quay đầu nhìn bàn đu dây, đầu nhỏ quay tới quay lui nhiều lần, một bộ dáng nóng lòng muốn thử.

Tâm người cha già Thích Triều này đều bị ngọt chết.

"Đi thôi nhãi con, bàn đu dây ở công viên con cứ chọn tùy ý." Thích Triều khí phách nói, búp bê nhỏ đáng yêu như vậy, nếu hắn có tiền, nhất định sẽ làm cho vật nhỏ bảy mươi tám mươi bàn đu dây để vật nhỏ tùy tiện chơi đùa.

Lời này vừa nói, Lan Lạc lập tức lon ton đến một cái bàn đu dây kế bên, cậu quay đầu nhìn về mấy đứa bé cách đó không xa, học động tác mấy đứa bé cẩn thận từng li từng tí mà ngồi lên trên, đẩy đẩy lắc lư biên độ nhỏ, không quá thuần thục.

Tìm thấy niềm vui Lan Lạc từng chút từng chút đung đưa cao hơn một tí, ánh mắt sáng lấp la lấp lánh, dường như giống một đứa trẻ bình thường trên mặt tràn đầy vui vẻ.

Thích Triều ngồi ở khu tập thể dục dụng cụ cách đó ba mét điên cuồng mà chụp ảnh, góc độ này vừa vặn có thể hoàn mỹ chụp đến chính diện của vật nhỏ, lần đầu tiên đứa nhỏ nhà mình chơi bàn đu dây, đương nhiên phải lưu lại nha.

Càng chụp trong lòng Thích Triều càng vui sướиɠ, nhãi con nhà mình sao lại đáng yêu như vậy! Hắn cúi đầu nhìn bức ảnh mới vừa chụp được, trong lòng ngực tràn đầy tự hào, nhịn không được muốn tìm người chia sẻ cùng.

Nhưng sau khi xuyên đến dị thế, Thích Triều cũng không quen biết mấy người, khoe với bọn họ cũng không thích hợp, đúng lúc này, cha nhỏ của Lan Lạc hiện lên trong đầu hắn.

Thích Triều nhất thời tỉnh ngộ.

Có ai càng thích hợp so với cha nhỏ của Lan Lạc chứ?

Tay hắn nhấn nhấn mấy video ghi hình trên quang não rồi gửi qua, còn chưa gửi tin nhắn đi, bên trên đã nhảy ra một tin nhắn.

Bác sĩ: [ Thật đáng yêu.]

Thích Triều: ! ! !

Cái này gọi là gì nhỉ? Nó chính là tri kỷ đó!

Ba Triều: [Đáng yêu muốn xỉu luôn!]

[ Hình ảnh.jpg] [ Hình ảnh.jpg]

*Hình ảnh.jpgNuôi Dưỡng Búp Bê - Chương 10.2:Thích Triều gửi liên tiếp mấy tấm ảnh, hắn bùm bùm gõ một đống lời khen Lan Lạc lanh lợi, mới vừa gửi đi, đang chờ đối phương phản hồi, đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của đứa nhỏ.

Hắn vừa ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy một thằng nhãi béo ục ịch lùn tịt trực tiếp đưa tay túm Lan Lạc từ phía sau lưng lôi xuống dưới, Lan Lạc bị ném mạnh lên mặt đất.

Má nó! Một thằng ranh hư đốn!

Thích Triều vội vàng chạy tới đem nhãi con nhà mình ôm vào trong ngực, kiểm tra xem coi có bị thương hay không.

Kỳ thật búp bê cấp S cũng không có như vẻ bề ngoài mà yếu ớt như vậy, Thích Triều cũng là quan tâm quá loạn, sau khi xác nhận nhãi con không có bị thương, quay đầu chất vấn đứa con nít kia: "Con làm cái gì đấy? Vì sao lại muốn kéo nhãi con nhà chú xuống?"

Mắt Thích Triều là một mí, con ngươi màu nâu sẫm rất có sức sống, thời điểm không cười có vẻ có chút hung dữ, hiện tại lại phẫn nộ nhìn thằng ranh hư kia lại càng không giống người tốt, nhóc béo bị hắn trừng mắt, vốn đang rất đắc ý, lại bị dọa sợ khóc lên.

Thích Triều cũng cạn lời, nhóc mập này thật sự là cố tình gây sự đúng không, đứa nhỏ nhà mình bị bắt nạt vẻ mặt còn đang mờ mịt không biết làm sao, thằng nhóc này thì khen ngược, ở đó mà còn có mặt mũi mà khóc lóc?

Dù sao hắn cũng là một người đàn ông trưởng thành, trong lòng tức giận, nhưng cũng không ổn khi so đo với đứa nhỏ này, búp bê nhỏ trong lòng ngực cúi đầu nhìn không thấy vẻ mặt, Thích Triều đau lòng không chịu được, tay hắn xoa xoa đầu an ủi cái đầu nhỏ của búp bê trong lòng ngực, mở miệng nói: "Người lớn con đâu?"

Nhóc béo khóc ô ô um trời, tựa như bị oan ức dữ thần, mấy đứa nhỏ đang chơi cát ở ngoài đều vây lại xem, cậu một lời tôi một lời mà an ủi thằng nhóc béo.

"Tiểu Lâu cậu đừng khóc nha, tớ đi kêu ba cậu lại đây! Chú ấy không dám bắt nạt cậu đâu!"

"Sao cậu lại khóc! Vốn bàn đu dây là của chúng ta, ai cho cậu ta chơi chứ?"

"Đừng khóc. . . . . ."

Đám trẻ con này vốn quen biết nhau, theo lời bọn trẻ nói Thích Triều cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hóa ra là đám trẻ này vẫn luôn cho rằng công viên này chính là lãnh địa của bọn chúng, hôm nay nhìn thấy có đứa trẻ xa lạ dám chơi bàn đu dây của bọn chúng, cho nên đám trẻ phá phách này không vui.

Thực hài hước, bàn đu dây là công trình công cộng, dựa vào cái gì mấy đứa nó có thể chơi, mà nhãi con nhà hắn lại không được chơi? Trong lòng Thích Triều nén giận, nỗ lực giảng đạo lý cho mấy nhãi ranh này.

Nhưng ba bốn đứa trẻ này căn bản không nghe, bọn chúng cố chấp cho rằng điều mà nhóc béo làm là đúng, đều an ủi nhóc, vốn tiểu béo đang khóc liền lau lau nước mắt nước mũi, nhất thời đắc ý đứng lên.

"Cậu không được phép chơi!" Nhóc béo nấc một cái rồi quát lớn với Lan Lạc, "Các huynh đệ tớ đều nói đây là của chúng tớ! Không ai đứng về phía cậu đâu!"

Nói xong, nhóc béo vô cùng đắc ý nhìn Lan Lạc, lại nhìn vào bạn bè xung quanh, ý tứ thực rõ ràng, nhóc có bốn người, mà Lan Lạc chỉ có một người, hơn nữa người kia còn là người lớn.

Thích Triều tức muốn cười.

Nhóc đây là bắt nạt nhãi con nhà hắn không có bạn bè?

Được thôi, ba ba con trở về liền sẽ bắt tay vào chế tác búp bê.

ĐM, đến lúc đó cho nhóc nhìn xem, bạn bè ai mạnh hơn ai.