Chương 17: "Tôi muốn kết bạn với cậu ấy."

Chương 17:

Bác sĩ: [ Không cần cảm ơn.]

Bác sĩ: [ Tôi cũng rất vui khi giúp được anh.]

Sau khi dỗ nhãi con đi ngủ, Thích Triều trở lại phòng thấy hai dòng tin nhắn này, hảo cảm đối với bác sĩ cọ cọ đi lên.

Người có thể chế tạo ra búp bê như Lan Lạc, bản thân bác sĩ đã là một Nhân hình sư cực kỳ vĩ đại, Thích Triều vẫn luôn biết bác sĩ rất lợi hại, nhưng mà chỉ là nhận thức sơ mà thôi, chưa có hiểu rõ, nhưng đêm nay, hắn hoàn toàn rõ ràng.

Có thể sử dụng một chén thạch năng lượng ngâm nước là chữa khỏi bệnh chán ăn của Lan Lạc, rất là trâu bò được không?

Hai vị Nhân hình sư chuyên nghiệp cũng không biết phải làm sao, bác sĩ lại một thoáng đáp được, việc này đại biểu cho cái gì? Khẳng định bác sĩ đã đọc rất nhiều sách, cũng từng thực hành rất nhiều!

Không chỉ đọc nhiều sách vở tri thức uyên bác mà tính cách còn khiêm tốn nhã nhặn, không có tí ngạo mạn, quả thực hoàn mỹ.

"Tôi muốn kết bạn với cậu ấy." Thích Triều nói ở trong lòng.

Như nghe được câu chuyện xưa kinh dị hệ thống: . . . ừm hửm?

Hoá ra trước kia ngài tích cực tìm người ta nói chuyện phiếm mà chưa xem người ta là bạn bè à? Hệ thống đột nhiên trở nên quá tải, điều này có nghĩa là sau khi trở thành bạn bè, kí chủ sẽ càng tích cực trò chuyện với người ta hơn nữa?

Mắt thấy kí chủ lại muốn đi chết, nó hận không thể ôm lấy chân kí chủ, van cầu hắn quý trọng sinh mệnh của mình, đừng có suy nghĩ lung tung, đó chính là nhân vật phản diện chỉ cần động động ngón tay là có thể thủ tiêu cái mạng cho của ngài đó! ! !

Nhưng bởi vì hiệp ước bảo mật, hệ thống cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngậm miệng lại, trơ mắt nhìn kí chủ đi chết.

Toàn bộ lực chú ý của Thích Triều đều đặt trên việc làm thế nào để kết bạn với bác sĩ, nên cũng không để ý hệ thống đã trở về tham ban.

Thời gian ở chung giữa hắn và bác sĩ trước kia không tính là bạn, thậm chí ngay cả xưng hô quen thuộc cũng không có, mặc dù bọn họ thường gửi tin nhắn cho nhau vân vân, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức độ quen biết.

Trở thành bạn bè với bác sĩ, trước không đề cập những chuyện xa xôi, nếu vật nhỏ trong nhà xảy ra chuyện gì, bản thân có thể tùy thời xin bác sĩ giúp đỡ, suy tính trong đầu có phần thực dụng, nhưng không thể phủ nhận, bị tính cánh cùng mị lực của bác sĩ thu hút là một trong những nguyên nhân Thích Triều muốn chủ động kết giao.

Lại nói tiếp, đã lâu Thích Triều không chủ động tìm người khác kết giao bằng hữu, sau khi vào xã hội, kỳ thật bạn bè gì đó càng giống như là đồng nghiệp hợp tác.

Người đàn ông gần ba mươi tuổi không có khả năng giống mấy đứa nhóc kết bạn ở nhà trẻ, nói thẳng ra cậu làm bạn với tớ đi, sau đó hai đứa tay trong tay cùng nhau chơi cát, điều này quá phi thực tế. Thích Triều cũng không thể làm ra chuyện như vậy, hắn tự nhận mình là một người có hơi hướng nội, nhưng thời điểm nên chủ động, cũng sẽ không dừng bước.

Vì thế mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Thích Triều đều sẽ gửi cho bác sĩ một số tin nhắn không quan trọng nhưng cũng không tính là vớ vẩn, đa phần nội dung đều một số vấn đề về búp bê.

Bản thân Thích Triều người này tuy đôi khi có chút sở thích ác lạ, nhưng lại rất biết ý, nếu bác sĩ có một chút không kiên nhẫn, nhất định hắn lập tức bảo trì khoảng cách, tuyệt đối không hề thường xuyên quấy rầy.

Nhưng mà mỗi một lần, bác sĩ phản hồi tin nhắn, ngôn từ dịu dàng, không có chút miễn cưỡng, dường như đang nói chuyện rất vui vẻ, điều này kí©h thí©ɧ sự tích cực của Thích Triều, như việc chấm công mỗi ngày, đúng giờ lên quang não nói chuyện phiếm.

Không biết bắt đầu từ bao giờ, cùng bác sĩ trò chuyện trên quang não đã trở thành thói quen của Thích Triều.

Chia sẻ một số chuyện của Lan Lạc với bác sĩ, hỏi một số câu hỏi về búp bê và thỉnh thoảng tán gẫu đôi câu, nếu ngày nào đó hai người họ không nói chuyện gì, Thích Triều sẽ cảm thấy hơi khó chịu.

"Cha ruột của con thật dịu dàng". Thời điểm ăn cơm, đột nhiên Thích Triều nói với vật nhỏ.

Trên quang não là tin nhắn bác sĩ vừa gửi tới, phía trên viết một số công cụ khuông lật cậu thường sử dụng, cùng với những chỗ cần chú ý trong công việc.

Rõ ràng câu chữ lạnh như băng, nhưng khi được bác sĩ gõ ra lúc nào cũng có khí chất quân tử ôn hòa, cảm giác rất huyền ảo.

Đôi mắt xanh biếc của Lan Lạc cong nhẹ, gật đầu dứt khoát: "Cha là người dịu dàng nhất thế giới!"

Thích Triều đối việc này không có ý kiến, thậm chí còn rất đồng ý: "Đúng thật."

Lan Lạc cười đến híp cả mắt, hiển nhiên rất hưởng thụ lời khen ngợi dành cho cha của mình.

Tình cảm hai cha con không tệ, Thích Triều hạ kết luận, chẳng qua Thích Triều cảm thấy có chút kỳ quái.

Khi hắn đề nghị để cho vật nhỏ nói chuyện với bác sĩ qua quang não, hai mắt Lan Lạc sáng lên nhưng rất nhanh lại do dự mà lắc đầu từ chối: “Cha rất bận, con không thể làm phiền cha nữa."

Lời này nghe thật ngoan ngoãn.

Nhất thời Thích Triều đau lòng.

Gửi mấy cái tin nhắn thôi mà làm phiền như thế nào? Nếu bác sĩ thật sự bận rộn như lời nói, hẳn ngay cả quang não cũng sẽ không xem, thế nên đương nhiên là không phải là làm phiền.

Nhưng khi hắn nói lời này với vật nhỏ, vật nhỏ vẫn từ chối như trước.

"Con không muốn nói."

Thích Triều chỉ có thể lui một bước mà tìm bác sĩ nói rõ về chuyện này.

Bác sĩ: [ Anh có thể nói cho Lan Lạc là bất cứ lúc nào tôi cũng chờ mong thằng bé đến tìm tôi.]

Trước sau như một rất dịu dàng.

Sau khi Thích Triều đem những lời này cho Lan Lạc xem, ánh mắt búp bê tóc vàng nháy mắt sáng lên, tươi cười rạng rỡ làm cho căn phòng khách cũng sáng sủa lên không ít.

Vì để tiện cho vật nhỏ nói chuyện phiếm với bác sĩ, Thích Triều còn cố ý mua một cái quang não trên mạng cho vật nhỏ.

Lan Lạc vô cùng phấn khích, cầm quang não không buông tay, chỉ có điều mấy ngày qua, vật nhỏ với bác sĩ hình như cũng chỉ trao đổi có vài ba câu.

Phương thức ở chung người với người bất đồng, Thích Triều nghĩ vậy, nếu đây là hình thức ở chung thoải mái nhất của Lan Lạc và bác sĩ, kia tốt nhất hắn không nên nhúng tay.

Bởi vì mấy ngày này luôn bận việc dưới tầng hầm, Thích Triều đã đem mẫu thạch từ trên bàn thư phòng xuống tầng hầm, thời điểm cảm thấy uể oải, nhấc đầu là có thể nhìn đến mẫu thạch, liên tưởng đến bé con chưa ra đời, trong lòng hắn lại nâng cao tinh thần, coi như là một cách thả lỏng tinh thần.

Sau khi bộ phim Lan Lạc thích kết thúc, sẽ chạy xuống tầng hầm, ngồi ở bên cạnh Thích Triều, mở to đôi mắt xanh thẳm, ngoan ngoãn lại tò mò nhìn động tác của hắn.

Lo lắng nhãi con cảm thấy nhàm chán, Thích Triều đã đem một ít đất sét còn dư xuống, chỉ Lan Lạc nặn nặn một ít động vật nhỏ đơn giản, như là ếch thỏ linh tinh.

Trong phương diện thủ công, Lan Lạc không thông minh như khi học chữ, tay bé rất vụng về, nhào nặn hai tiếng đồng hồ mới nặn ra một cái đầu to vô cùng kỳ lạ.

Vốn Thích Triều muốn cười, nhưng khi nhìn đến ánh mắt đầy chờ mong của nhãi con, nháy mắt đem tiếng cười nghẹn trở về, tình cha dạt dào trái lương tâm mà khen: "Nhãi con nặn ếch con giống thật."

Chắc là ếch nhỉ?

Cũng may, cái thứ quỷ dị này thế mà là một con ếch, Lan Lạc nghe được lời khen ngợi cũng không nghi ngờ, cười rất vui vẻ, cẩn thận nâng con ếch lên đặt dưới ngọn đèn.

Ánh sáng ở đây tốt hơn có thể chiếu sáng con ếch nhỏ, Lan Lạc như đã hoàn thành nhiệm vụ nào đó, ngồi trở lại trên ghế, vẻ mặt chờ mong mà nhìn về phía Thích Triều, tầm mắt lúc thì dừng trên quang não của hắn lúc thì nhìn về phía con ếch dưới ánh đèn, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Thích Triều cúi đầu nhìn quang não, nháy mắt ngầm hiểu mà mở máy ảnh ra chụp chia sẻ cho bác sĩ.

Ba Triều: [ Lan Lạc tự mình nặn ếch con, đáng yêu lắm đúng không?]

Vì phòng ngừa cha Lan Lạc không nhìn ra được đó là cái gì, Thích Triều còn rất tri kỷ mà gợi ý.

Qua vài phút, quang não rung rung một cái.

Bác sĩ: [ Ếch con thực sự rất đáng yêu.]

Thích Triều nhếch khóe miệng, đem câu trả lời chuyển lại cho Lan Lạc nhìn lén nãy giờ.

Nhất thời nhãi con như là đạt được khen thưởng gì lợi hại, đôi mắt xanh cong thành trăng khuyết, hai chân thích thú mà đung đưa trong không trung, cầm lấy một cục đất sét, chuẩn bị lại nhào nặn một bé động vật đáng yêu.

Thích Triều bị manh hóa, hắn cố nén bàn tay đang rục rịch, áp chế tình thương cha tràn đầy trong lòng, quay đầu tiếp tục chế tác búp bê.

Từ lúc bắt đầu chế tác đến bây giờ đã gần một tháng, mô hình đất của đầu và tứ chi các đốt ngón tay của nhãi con mới cũng sắp hoàn thành, hiện giờ cần không ngừng tinh chỉnh đánh bóng.

Dao nạo phẳng không ngừng di chuyển trên mô hình đất sét, vốn có những vị trí không phù hợp đã được Thích Triều gọt giũa sửa chữa, quá trình buồn tẻ nhàm chán.

Sau khi Lan Lạc lại nặn xong một con thú nhỏ, liền im lặng mà ngồi bên cạnh quan sát động tác của Thích Triều, sau khi nhìn chán mấy động tác lặp đi lặp lại, tầm mắt liền chuyển về mẫu thạch đặt trên bàn.

Mẫu thạch trải qua gần một tháng thấm đẫm tinh thần lực, mặc dù vẫn là bộ dáng xám xịt, nhưng dường như có phủ thêm một lớp men bóng loáng như đồ sứ, trông rất hấp dẫn.

Loại trạng thái này biểu thị mẫu thạch tùy thời có thể bị đánh thức, rút đi lớp da xám xịt.

Thời kỳ mấu chốt mẫu thạch cần bổ sung một lượng lớn tinh thần lực. Tư chất như thế nào đều tập trung vào thời kỳ này, Lan Lạc nhìn thấy chung quanh nó bắt đầu điều động tinh thần lực màu xanh biếc, thầm nghĩ hẳn là khối mẫu thạch này sẽ rất đẹp.

Đúng lúc này quang não đột nhiên rung một chút.

Thích Triều đang đắm chìm vào công việc cũng không để ý tới, qua mấy phút, sau khi tinh chỉnh phần đầu gối của búp bê xong xuôi, lúc này mới mở quang não ra.

Nhìn đến ảnh đại diện, Thích Triều có chút ngoài ý muốn, dù sao đối phương rất ít khi chủ động nhắn tin.

Bác sĩ: [Ngày mai anh có rảnh không? Trợ lý của tôi dự định sáng mai sẽ đến kiểm tra tình huống vết thương của Lan Lạc, được chứ?]

Lúc trước bởi vì bác sĩ bận việc, hai người hẹn một tháng sau mới đến chữa trị cho vật nhỏ, đồng thời cậu sẽ để trợ lý đến đây trước tìm hiểu tình huống.

Hiện tại cũng gần một tháng, quả thật cũng tới lúc chữa trị cho vật nhỏ.

Có lẽ là bởi tin nhắn đến bất ngờ, thế nên Thích Triều có chút khẩn trương.

Nay là sinh nhật của mình, mình tặng thêm 1 chương cho các bạn. Chúc các theo dõi truyện mình luôn khỏe mạnh và hạnh phúc nha! ! ! ❁◕ ‿ ◕❁ ٩(^‿^)۶