Chương 4.2: Tiểu thiên sứ

Thạch năng lượng cao cấp không giống với thạch năng lượng cấp thấp tối hôm qua chỉ có một màu, trong hộp có màu đỏ, cam, vàng và xanh lục giống như những viên đá quý thượng hạng, lóng lánh trong suốt, màu sắc khác nhau, năng lượng ẩn chứa dường như cũng khác biệt, nhưng trên mạng nói tùm lum, cũng không có căn cứ xác thực.

Thích Triều mang gần ba mươi cân thạch năng lượng vào phòng bếp, quần áo còn lại thì đặt trên sô pha không có mở ra, hắn định cùng búp bê nhỏ mở.

Một đống hàng cấp tốc này, mặc dù chỉ có hai loại hàng hóa, lại không rẻ chút nào, gần ba vạn tinh tệ.

Ba vạn tinh tệ đối với nguyên thân mà nói không đáng giá nhắc tới.

Nhưng trên thực tế, vì để mua cái thiết bị điều khí kia, nguyên thân đã ném hơn một ngàn vạn, tiền trong thẻ gần như bị tiêu sạch.

Thích Triều không hối hận khi hủy thiết bị điều khí, nhưng nghĩ đến thứ rác rưởi lại có thể quý như vậy, thì có chút đau lòng.

Thật là chó má.

Nguy cơ đầu tiên sau khi xuyên qua, thế mà lại là thiếu hụt tài chính, đối với mười năm vất vả buôn bán kiếm tiền, lại xuyên không đối với Thích Triều mà nói, không thể không châm chọc.

Sau khi ra khỏi phòng bếp, Thích Triều ngẩng đầu nhìn thời gian, vừa đúng tám giờ.

Vật nhỏ sao còn chưa thức?

Nhớ đến tận một tuần Lan Lạc không có dùng thạch năng lượng, tối qua mới bổ sung năng lượng, Thích Triều có chút lo lắng, đi lên lầu hai, gõ gõ cửa phòng.

Không hề động tĩnh.

Thích Triều tính trực tiếp mở, thì cửa đột nhiên mở ra.

Lan Lạc mái tóc vàng mắt xanh đứng ở phía sau cửa, cậu mặc bộ tây trang nhỏ màu trắng, tựa như là một tiểu thiếu gia, con ngươi xanh thẳm như biển hồ trong veo, nụ cười chữa lành dễ thương.

Thích Triều thấy vật nhỏ đã thức, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng lộ ra nụ cười, trêu chọc nói: "Nhãi con cảm giác giấc ngủ của con không tệ nha."

"Dạ!" Lan Lạc như trước là một tiểu thiên sứ tràn đầy sức sống.

Thích Triều rất vui.

Hắn xoa xoa mái tóc mềm của Lan Lạc, cười nói: "Con có muốn xem phim hoạt hình không?"

"Muốn ạ!"

Lan Lạc thoải mái mà nheo mắt lại, giống con mèo nhỏ, dường như thật hưởng thụ sự vuốt ve, nghe thấy phim hoạt hình ánh mắt đều sáng lên.

Hệ thống trong thức hải yên lặng mà rời khỏi vị diện.

Con mẹ nó kí chủ sao có thể chơi lại đám ác ma này?

Nhìn như vậy, ai có thể nhìn ra ác ma này đang nghĩ gì chứ?

Thích Triều mang theo tiểu thiên sứ nhà mình xuống lầu.

Hắn mở màn màn hình chiếu, chiếu bộ phim hoạt hình mà ngày hôm qua chưa xem xong, cho Lan Lạc tiếp tục xem, bản thân mình đi phòng bếp nấu cơm.

Dường như búp bê nhỏ rất thích xem phim hoạt hình, nhắc tới hoạt hình, ánh mắt sáng lấp lánh, dễ thương cực kì.

Không thể không nói, bộ hoạt hình siêu nhân kia quả thật rất hay, ngày hôm qua Thích Triều chỉ nhìn một đoạn ngắn, đã bị mê hoặc, không ai có thể tránh được sức quyến rũ của siêu nhân!

Cửa phòng bếp đóng lại, vốn đang hăng hái tràn trề xem phim hoạt hình ánh mắt Lan Lạc tức khắc liền âm u xuống, đè nén lại tâm tình nôn nóng của mình.

Sáng sớm gõ cửa hai lần.

Thế mà chỉ vì xem phim hoạt hình ngu ngốc này?

Ngón cái Lan Lạc moi moi sô pha, ánh mắt độc địa nhìn vai diễn siêu nhân.

Thật muốn gϊếŧ người.

Vì sao cha còn chưa tới.

Bằng không bản thân cậu không nhịn được nữa.

Khi cửa phòng bếp mở ra lần nữa, Lan Lạc lại nở nụ cười thiên sứ chiêu bài của mình.

"Nhãi con Lan Lạc, nhìn xem lần này ba ba làm cho cái gì con nè!"

Lan Lạc nhớ tới viên năng lượng nhỏ cấp thấp bị cắt vuông vức hồi tối qua, khóe miệng có chút cứng ngắc, nhưng vẫn duy trì nụ cười rạng rỡ.

"Leng keng -- thỏ cầu vồng!"

Vì xây dựng bầu không khí, Thích Triều còn cố ý dùng ngữ điệu dỗ con nít, bóp giọng nói.

Lan Lạc: . . .

Thích Triều phát hiện, nguồn năng lượng trong thạch cấp thấp cắt như cắt khoai tây, nguồn năng lượng trong thạch cấp cao thì cắt như cắt quả táo.

Trên mạng bảo nên phối hợp nhiều nguồn năng lượng màu sắc khác nhau cho búp bê ăn thì tốt hơn, Thích Triều cắt mỗi màu một chút, hình như tỉa táo thành chú thỏ nhỏ, vừa đủ bảy cánh hoa.

*Nuôi Dưỡng Búp Bê - Chương 4.2: Tiểu thiên sứThạch cao cấp ẩn chứa nhiều năng lượng, bảy cánh hoa nhỏ đã đủ búp bê ăn, không giống khoai tây ngày hôm qua, cần ăn cả một đĩa.

Hắn rất hài lòng với sự kết hợp của mình, mà vẻ mặt Lan Lạc cũng mừng rỡ, hưng phấn mà khen đáng yêu.

Thích Triều biết trẻ nhỏ nhất định sẽ thích!

Hắn thấy Lan Lạc vui vẻ cầm một miếng ăn, bản thân đi vào phòng bếp hâm nóng sandwich mang ra, một bên xem phim hoạt hình, một bên vui vẻ cùng nhãi con mình ăn sáng.

Sau khi ăn xong, Thích Triều còn hỏi thử xem Lan Lạc thích loại thạch năng lượng màu gì nhất, lại thấy ánh mắt nghi hoặc mông lung của vật nhỏ.

Được rồi, xem ra không có ưa thích nào.

Bữa sáng đã ăn xong rồi, siêu nhân còn chưa tiêu diệt được quái vật, này cũng bình thường, dù sao sở trường của siêu nhân là giải quyết một con quái vật trong hai tập.

Sau khi Thích Triều rửa chén xong, cùng búp bê nhỏ xem phim hoạt hình một tí nữa, đương nhiên, đây là nhìn ở mặt ngoài, sau lưng, ai bồi ai còn không xác định.

Chờ hoạt hình siêu nhân vang lên tiếng nhạc kết phim, Thích Triều có chút không muốn mà thở dài, quay đầu nhìn Lan Lạc vẫn như trước cười tủm tỉm.

Không biết có phải là ảo giác của Thích Triều hay không, chung quy hắn cứ cảm thấy vật nhỏ càng thêm vui vẻ?

Hắn nghĩ nghĩ, tầm mắt rơi vào bộ quần áo mới cách búp bê nhỏ một thước, bỗng nhiên hiểu ra.

Đây là vật nhỏ biết hắn mua của cho cậu quần áo mới nè!

""Lan Lạc thông minh quá!"" Thích Triều khen ngợi nói.

Đột nhiên được khen Lan Lạc: ? ? ?

Thích Triều đứng dậy đem bảy tám bộ quần áo cầm lên: ""Mau tới đây cùng ba bóc đồ này!"

Lan Lạc dừng một chút, lộ ra nụ cười hưng phấn sung sướиɠ, vô cùng nể mặt mà oa một tiếng.

Búp bê nhỏ trong nhà ngũ quan tinh xảo, cho dù mang cái bao tải cũng đẹp, lại càng không nói đến thẩm mỹ Thích Triều không kém, chọn kiểu dáng vô cùng phù hợp với búp bê nhỏ, mỗi một bộ đều rất vừa vặn.

Thích Triều lập tức lưu lại toàn bộ, đem những bộ quần áo này bỏ vào bên trong tủ quần áo của búp bê nhỏ.

"Mỗi ngày con tự chọn quần áo cho mình, thích cái nào thì mặc cái đấy!" Thích Triều cười nói.

Lan Lạc gật đầu thật mạnh, cậu đã thay một bộ đồ ngủ cừu trắng, giống như là tiểu thiên sứ xinh đẹp chữa lành lạc vào thế gian này, cậu cong con ngươi xanh thẳm, tươi cười sáng lạn: ""Dạ!"

Thích Triều nhìn nhãi con nhà mình, trong lòng ấm áp, tầm mắt lơ đãng dừng ở vết rách trên mu bàn tay Lan Lạc, tâm tình vốn không tồi nhất thời trầm xuống.

Búp bê nhỏ có bao nhiêu ngoan.

Thì nguyên thân để lại vết rách có bao nhiêu đáng giận.

Thích Triều áp chế chua xót trong lòng, mang nhãi con nhà mình trở về phòng khách, chọn một bộ phim phổ cập tính chất khoa học, Lan Lạc hứng thú tràn trề nhìn chằm chằm màn hình chiếu, tựa hồ so với hoạt hình siêu nhân càng cảm thấy hứng thú.

Thích Triều nhìn thoáng qua, cảm thấy không hứng thú lắm, liền lặng lẽ cúi đầu xem quang não.

Quang não ở Lam tinh tương đương với phiên bản cao cấp của điện thoại thông minh đời trước, tư liệu về thạch năng lượng đều được tìm thấy trên đây.

Buổi sáng lúc tìm tư liệu, ngoài ý muốn Thích Triều tìm được diễn đàn Hội người cùng sở thích búp bê, bởi vì có việc trì hoãn không nhìn kỹ, lúc này hắn xem cực kì nghiêm túc, đương nhiên mục đích là muốn tìm phương pháp vá vết rách búp bê ở Lam tinh.

Kiếp trước Thích Triều đã từng sửa chữa không ít vết rách trên búp bê, nhưng nghĩ cũng biết phương pháp ở Lam tinh cùng với phương pháp chế tác búp bê ở kiếp trước không giống nhau, thủ pháp vá vết rách cũng không giống.

Các bài viết ở diễn đàn rất lộn xộn, chân chính hữu dụng lại rất ít, phần lớn là khoe khoang búp bê trong nhà có bao nhiêu đẹp, hoặc là giao dịch mua bán thạch năng lượng.

Thích Triều tìm trên diễn đàn nửa ngày, dường như việc chế tác búp bê cùng với việc chữa trị là cơ mật, thế mà một câu trả lời liên quan cũng không có.

Cho tới bây giờ, chuyện mà hắn biết cũng chính là chuyện mọi người đều biết, búp bê ở Lam tinh là do Nhân hình sư chế tác, sở dĩ có sinh mệnh, là bởi vì được mẫu thạch dựng dục tâm của búp bê.

Nếu mà thật sự tìm không thấy phương pháp chữa trị vết rách, vậy cũng chỉ có thể tìm Nhân hình sư chế tác ra Lan Lạc.

Trong lòng Thích Triều nghĩ, tay lại kéo xuống dưới, vẫn không thấy cái gì hữu ích, hắn có chút mất mác, đang chuẩn bị rời khỏi diễn đàn, lại bị tiêu đề cuối cùng thu hút sự chú ý.

Trên tiêu đề viết tên một cái tổ chức xa lạ ngay cả nguyên thân cũng chưa từng nghe qua -- Hiệp hội Nhân hình sư.