Chương 2

“Yêu nhi, Yêu nhi..." Ông ngoại Tằng nhìn cháu trai trên giường vẻ mặt u sầu, “Ông đã dặn cháu không được bơi ở con sông đó… Cháu xem dòng sông chảy rất chậm nhưng bên trong cũng khá sâu, còn có không ít mạch nước ngầm, cuốn vào sẽ không ra được. Mùa hè nóng nực thì ra ngoài sân kiếm chút nước giếng ngâm dưa hấu ăn, nếu thật sự muốn ăn kem, ông sẽ mua cho con... ngoan đi, đừng đi đến bờ sông."

Lục Vân Trạch nghe thấy giọng nói của ông nội, kinh ngạc mở mắt ra.

Ông ngoại cậu... mặc dù Hạ Thiệu Thừa đã thuê bác sĩ giỏi nhất để chữa bệnh ung thư dạ dày, nhưng ông ngoại vẫn qua đời vào năm ngoái. Làm sao mà ông ngoại lại có thể cằn nhằn bên tai cậu được? Cậu cứ tưởng mình đang mơ, như thể lướt qua cả cuộc đời mình trước khi chết, nhưng ông ngoại vẫn không ngừng nói chuyện bên tai cậu, nghe rất có khí lực: “Người nhà chúng ta cũng vậy, đều không biết bơi… Vốn dĩ đều không phải là người bơi giỏi. Cháu nghe ông khuyên một câu, cháu có thể rơi xuống sông nếu đi ngang qua nó... Sau này hãy tránh xa con sông lớn đó nhé…”

"Ông ngoại?" Khi nhỏ Lục Vân Trạch vẫn chưa có bất kỳ sự thay đổi nào trong giọng nói, giọng nói rất mềm mại, cậu chớp chớp mắt, lúc này cậu mới nhận ra có điều gì đó không đúng. Cậu khó khăn tập trung ánh mắt, người trước mặt chính là ông ngoại của cậu, nhưng có chút da thịt, không giống bộ dáng da bọc xương lúc mất. Mà trước mặt cậu là tủ gỗ, tường gạch quen thuộc ở quê...

Đây là...

“Aizh, ông ngoại đây, cuối cùng con cũng tỉnh rồi." Ông ngoại Tằng luôn sợ cháu trai mình bị sặc nước hỏng đầu. Rốt cuộc, cháu trai của bọn họ cũng là người đứng đầu lớp! Thấy cậu vẫn có thể nhận ra mình, cuối cùng ông cũng mỉm cười đứng dậy đưa cho cậu một quả trứng, “Tỉnh là được rồi, được rồi, con cứ nghỉ ngơi đi, ông cho con một quả trứng gà."

Lục Vân Trạch nhìn ông ngoại đi ra khỏi phòng, chớp mắt lần nữa rồi ngồi dậy.

Cậu nhìn xuống đôi tay mình, tuy đã lớn nhưng vẫn còn nhỏ nhắn, giống như bàn tay non nớt của một đứa trẻ. Và đôi chân của cậu vẫn trắng nõn, không hề có vết sẹo do cháy nắng khi huấn luyện quân sự ở trường trung học cơ sở. Trong mắt cậu không khỏi tràn đầy kinh ngạc, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn tờ lịch đóng đinh trên tường. Có rất nhiều điều cần tránh trong cuốn lịch cũ, nhưng năm 1990 to lớn ở trên đỉnh vẫn khiến Lục Vân Trạch nhức mắt.

Cậu... quay lại năm 1990?

Lục Vân Trạch sững sờ trên giường, nhìn thấy tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ.

Cậu không chết, cậu quay trở lại năm mười ba tuổi.

Ông ngoại Tằng đặc biệt lấy ra hai quả trứng, thêm một nắm đường rồi nấu một bát trứng đường cho cháu trai quý giá của mình. Lục Vân Trạch ngoan ngoãn được ông gọi vào bếp, quần áo còn ướt ngồi vào bàn ăn trứng. Súp trứng gà chứa đầy đường, nước cốt đặc sệt sẽ chảy ra sau khi cắn một miếng. Đó là hương vị trứng địa phương chỉ có thể được nếm thử ở thời đại này. Lục Vân Trạch vừa ăn vừa bật khóc, khiến ông ngoại Tằng bên cạnh lại lo lắng.

"Sao vậy? Ông không có mắng con... Ông chỉ làm vậy vì tốt cho con thôi... Như thế nào sợ mất tiền?”

"Ông ngoại..." Lục Vân Trạch mang theo tiếng khóc nức nở khịt mũi và ôm lấy ông ngoại bên cạnh, “Con…Con rất vui, con rất vui khi được gặp lại ông ngoại..." Đối với cậu, việc trải qua vụ tai nạn xe hơi và chứng kiến

Hạ Thiệu Thừa chết trước mặt giống như đều chỉ là mới phát sinh. Vừa mới xảy ra chuyện, Lục Vân Trạch còn chưa thể lập tức bình tĩnh lại, nhưng cậu vẫn biết mình phải giải thích, liền nức nở nói: “Con sẽ không bao giờ ra sông chơi đùa nữa… Ông ngoại, ông yên tâm..."

“Ngoan, được rồi, được rồi, ông ngoại, yên tâm, chúng ta sẽ không mất tiền đâu." Ông ngoại Tằng ôm đứa cháu trai ngoan ngoãn của mình dỗ dành một lúc, để cậu ăn hết tô trứng đường. Sau đó ông đi vào phòng lấy năm nhân dân tệ từ hộp đựng tiền nhỏ giấu trong hộp lớn và nói: "Được rồi, cầm lấy. Lần sau trời nóng thì đi mua kem que. Nếu con mua kem, ông ngoại sẽ cho con tiền.”

Một đồng năm nhân dân tệ đã bị vò nát, có chút bẩn.

Nhưng Lục Vân Trạch vẫn ngoan ngoãn nhận lấy và bỏ vào túi.

Ăn xong, ông ngoại Tằng cảm thấy đã yên tâm, thấy vẫn còn sớm nên ông vội vàng đạp xe đi xem gian hàng sửa chữa của mình cạnh hợp tác xã cung ứng tiếp thị. Lục Vân Trạch được dặn dò ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, nhưng ông vừa rời đi, môi cậu đã mím lại.

Bây giờ...bây giờ là ngày 10 tháng 7 năm 1990.

Đó là vào kỳ nghỉ hè hồi cậu còn là học sinh cấp hai, cậu còn nhớ có lần mình chơi đùa dưới nước và bị rơi xuống chỗ cạn của dòng sông, nhờ những người chèo thuyền trên sông vớt lên và đưa cậu đến chỗ của ông ngoại. Nhưng điều mà cậu không biết ở kiếp trước là ở một ngôi làng khác, tại nhà chú Lục Văn Kiệt, Hạ Thiệu Thừa đang sống như con nuôi của ông ở nơi đó cho đến khi hắn bị đuổi ra khỏi nhà vào năm sau.

“Hạ Thiệu Thừa …” Lục Vân Trạch siết chặt tờ năm tệ trong tay, vội vàng chạy về phía Lục Gia Thôn.

Về quá khứ của Hạ Thiệu Thừa, thực ra cậu chỉ biết đến sau khi họ đã ở bên nhau một thời gian dài.

Người đàn ông có chút bối rối khi tra được Lục Vân Trạch sống ở làng Tằng gia thôn, huyện Bình. Nhưng vì Lục Vân Trạch không đề cập đến người thân của mình nên hắn không ngờ rằng Lục Văn Kiệt và Lục Vân Trạch có quan hệ họ hàng với nhau. Hắn chỉ nằm trên giường bình tĩnh kể lại việc mình mất mẹ khi còn nhỏ, bị mẹ kế bán cho một kẻ buôn người và vào nhà của Lục Văn Kiệt và Trương Hồng Phán. Hai vợ chồng vốn không có con nên sau khi bị người trong thôn nhắc mãi đã quyết định mua một đứa con trai. Vì không đủ khả năng chi trả nên họ chỉ có thể mang về một cậu bé 8 tuổi. Nhưng hai ba tháng sau, Trương Hồng Phán có thai.

Sau đó sinh ra một đứa bé trai.

Tất nhiên cuộc sống của Hạ Thiệu Thừa không hề dễ dàng.

Một ngàn tệ bỏ ra để mua hắn đã trở thành cái gai trong lòng Trương Hồng Phán. Ở thời đại này, một ngàn tệ đối với người nông thôn chẳng khác nào một khúc xương trong cơ thể. Bà ta có con trai riêng của mình, tự nhiên càng nhìn Hạ Thiệu Thừa lại càng bất mãn, Hạ Thiệu Thừa cũng chưa bao giờ cố gắng lấy lòng hai người họ. Người đàn ông không nói ra mình đã phải chịu đựng những gì, nhưng trong lòng Lục Vân Trạch biết rõ, đó chắc chắn sẽ không phải là một cuộc sống tốt đẹp. Kiếp trước cậu chỉ có thể im lặng nghe, nhẹ nhàng ôm lấy người có vết sẹo; nhưng kiếp này… cậu vẫn có thể thay đổi.

Lục Vân Trạch chạy suốt từ Tằng gia thôn đến Lục gia thôn mà không chào hỏi bất cứ ai cậu gặp trên đường.

Thân thể mười ba tuổi thực sự còn tốt hơn so với hai mươi tuổi của cậu, một đường chạy vội cũng chỉ là không ngừng thở dốc. Chỉ là cậu không biết rõ về gia đình chú mình nên phải hỏi vài người dân làng trước khi chạy đến nơi. Vừa tới cửa, cậu đã nghe thấy một người phụ nữ bén nhọn và khắc nghiệt đang chửi rủa điều gì đó, kèm theo đó là âm thanh nghèn nghẹt khi đánh ai đó. Sắc mặt Lục Vân Trạch lập tức tái nhợt, nhưng bà lão ăn hạt dưa ở cửa nhà bên cạnh lại thờ ơ lắc đầu.

"Đồ nhãi ranh! Đồ con hoang! Hai tệ kia có phải mày ăn trộm không?! Lá ga mày thật lớn! Mày tới sờ túi của tao! Mày quả thực là đồ đê tiện! Đáng lẽ lúc trước bà đây không nên tiêu một ngàn tệ cho mày, đồ đê tiện!"

Khi Lục Vân Trạch nhìn thấy cảnh này, toàn thân cậu như cứng đờ.

Đó chính là Hạ Thiệu Thừa, nhưng hắn là Hạ Thiệu Thừa gầy gò, thấp hơn cậu mà thôi. Cậu bé im lặng bị đánh, không chống cự, như thể những đòn đánh đó không hề gây đau đớn. Trái tim của Lục Vân Trạch đột nhiên như bị dao đâm vào, cơn đau khiến cậu ngay cả thở cũng run rẩy. Cậu không thể chịu đựng được cảnh tượng này một giây nào nữa, lập tức hét lên "Thím".

Lực chú ý của Trương Hồng Phán trước đó đều tập trung vào đánh đứa nhỏ, sau đó mới lại chú ý tới thằng nhóc sạch sẽ đứng trước cửa nhà mình, tựa hồ là từ huyện trấn đến.

"Đây là..." Dù sao bà cũng không biết rõ lắm về Lục Vân Trạch, cha của Lục Vân Trạch đã sớm bị máy kéo tông chết. Sau đó, gia đình bị chia cắt, đứa cháu trai nhỏ được đưa về nhà mẹ đẻ, không liên quan gì đến nhà họ Lục của họ. Tết lễ đều không qua lại. Lục Vân Trạch cũng biết bà ta không nhận ra mình, nên cậu mím môi và gọi lại "Thím".

“Cháu là Lục Vân Trạch."

"Ồ...ồ, Vân Trạch." Bà lúc này mới chậm rãi nghĩ tới, tuy rằng chanh chua nhưng ở nông thôn vẫn có những cách hiếu khách cơ bản. Bà còn chưa trút hết cơn giận, chỉ có thể nhẫn nhịn, dùng chổi lông vũ mắng Hạ Thiệu Thừa đi quét sân sau. Sau đó bà lại mỉm cười, "Sao hôm nay Vân Trạch lại tới đây? Vào ngồi đi, thím sẽ nấu cho con một bát bún."

Cậu kỳ thật có chút suy nghĩ - Cậu đã trở lại, chẳng lẽ Hạ Thiệu Thừa cũng đã trở lại? Tuy nhiên, chỉ bằng cái nhìn xa lạ từ đối phương, Lục Vân Trạch đã nhận ra cậu là người duy nhất trở lại. Cậu rất muốn đi theo xem đối phương, không quan tâm kéo Hạ Thiệu Thừa về nhà mình, để hắn không bao giờ phải chịu đau khổ ở đây nữa. Nhưng lý trí đã buộc cậu phải vào phòng và ngồi xuống chiếc ghế đẩu đen bóng.

Trương Hồng Phán đi đến vách bếp lấy ra một nắm bún treo trên tường, sau đó lấy ra một chiếc bát đã để sẵn rất lâu trong tủ. Chỉ cần chần bún và thêm chút muối, đó là tiêu chuẩn tiếp khách ở nông thôn thời đại này. Những quả trứng luộc nhỏ và cứng được bưng ra khỏi bát là để ngắm chứ không phải để ăn. Bà lấy đôi đũa đi vào phòng chính, Lục Vân Trạch vẫn ngồi, nhưng sắc mặt căng thẳng, như đang suy nghĩ điều gì đó. Trương Hồng Phán đặt bún trước mặt cháu trai, sau đó lau bàn ngồi xuống, "Ăn đi, lần này đến nhà thím có chuyện gì?"

Lục Vân Trạch không có chút nào thèm ăn, cũng không động đến bát bún. Cậu lấy năm tệ từ trong túi ra và nói: “Giữa tháng có họp chợ. Gần đây ông ngoại cháu bị khô họng nên nhờ chú lấy một ít hoa kim ngân." Trương Hồng Phán nhìn thấy năm tệ liền cười, vội vàng nhận lấy, "Được, được, thím nhất định sẽ để chú con mang sang. Đều là người một nhà khách khí cái gì, sau này có việc gì cần thì có thể đến nhà thím.”

" …” Lục Vân Trạch cuối cùng cũng cầm đũa lên, gắp một ngụm bún vào bên trong.

Kỳ thật cậu không muốn ăn, nhưng Trương Hồng Phán vẫn còn ở đó, Hạ Thiệu Thừa ở trong sân, cậu phải tìm cách đưa Hạ Thiệu Thừa đi.

"Thím... cậu bé vừa rồi là ai vậy?" Cậu vừa ăn bún vừa hỏi, đôi mắt đen tròn xoe nhìn chằm chằm vào người đối diện khiến đối phương không cảm thấy khó chịu.

Trương Hồng Phán vừa nhận được tiền thì rất vui mừng, nhưng khi nhắc đến Hạ Thiệu Thừa thì lại không vui, chán ghét nói: “Nó chỉ là một tên nhóc con, mấy năm trước thím đã mua nó với giá một nghìn tệ, mệt chết ta… Cung ăn cung uống cho nó, lại còn trộm tiền, thật sự là nuôi một con sói mắt trắng.”

—-------

Tác giả có lời muốn nói:

Biệt danh của nhân vật chính là “Yêu nhi”.

Ở phía nam “Yêu" đại diện cho người nhỏ nhất trong gia đình. Cho nên tác giả dùng biệt danh "Yêu nhi"; không phải lỗi đánh máy ~