Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Một Chú Sói Nhỏ

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Vân Trạch im lặng.

Ăn xong bún, Trương Hồng Phán dọn dẹp bát đũa, nghĩ đến đứa con trai ba tuổi, bà lại vào bếp vắt một miếng mạch nha cho vào nước, đưa vào phòng ngủ cho con trai. Lục Vân Trạch cẩn thận đi ra vườn sau, nhìn thấy Hạ Thiệu Thừa đang quét sàn. Hắn chỉ mới mười hai tuổi, dáng người hiện tại của hắn có thể không được coi là thiếu niên, chỉ là một cậu bé. Bây giờ đang là mùa hè, Hạ Thiệu Thừa chỉ mặc quần đùi, áo ngắn tay, tay chân lộ ra ngoài đầy vết bầm tím.

Hắn đương nhiên chú ý tới Lục Vân Trạch, ngừng động tác quét sàn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cậu.

Trong suy nghĩ của Hạ Thiệu Thừa, Lục Vân Trạch và Trương Hồng Phán là cùng một loại người. Hơn nữa, Lục Vân Trạch lại cố tình trông cực kỳ ăn diện, hoàn toàn khác hẳn với vẻ ngoài của hắn. Hắn đã quen với việc im lặng, nhưng ánh mắt đó vẫn khiến Lục Vân Trạch cảm thấy rất khó chịu. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng mỉm cười rồi tới trước mặt đối phương.

“Em tên là Hạ Thiệu Thừa? Xin chào, anh tên là Lục Vân Trạch."

Khi cười, trên mặt cậu có hai lúm đồng tiền rất dễ thương, hàm răng trắng lộ ra, rất chỉnh tề.

Hạ Thiệu Thừa vẫn im lặng.

Lục Vân Trạch khịt mũi, từ trong túi móc ra một viên kẹo bơ cứng, "Em có ăn kẹo không? Đây là kẹo bơ cứng nhân sô cô la... Ông nội anh mang về từ thị trấn."

Hạ Thiệu Thừa rũ mắt xuống.

Dù sao thì hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, thường không được tiếp cận với những món ăn vặt như vậy nên bụng đã sớm bắt đầu kêu lên. Lục Vân Trạch đưa kẹo cho hắn, Hạ Thiệu Thừa nhận lấy, nhìn cậu lần nữa mới chậm rãi bóc vỏ kẹo ra, nhét viên kẹo đã chảy hết vào miệng. Thật lâu, vị ngọt lan tràn trên đầu lưỡi, Hạ Thiệu Thừa không nhớ nổi lần cuối cùng mình ăn kẹo là khi nào. Hắn lặng lẽ nhấm nháp, hơi ngước mắt lên liền nhìn thấy đứa trẻ xinh đẹp dịu dàng trước mặt cao hơn mình một chút đang mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền.

“Em ăn đến sô-cô-la bên trong à? Cái đó anh rất thích."

Hạ Thiệu Thừa gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cám ơn".

Ngay khi Lục Vân Trạch cảm thấy mình bắt chuyện không tồi thì Trương Hồng Phán lại bước vào vườn sau.

Bà vốn định xây chuồng gà và bón phân cho một số loại rau trong vườn, nhưng lại nhìn thấy Hạ Thiệu Thừa đang cầm vỏ kẹo chắc chắn không phải của gia đình họ. Trương Hồng Phán bỗng nhiên tức giận, cảm thấy chính nó đã trộm hai tệ kia, mặc kệ cháu trai có mặt ở đây, bà cầm lấy cây trúc đặt cạnh tường đánh: “Ranh con! Số tiền đó quả nhiên là mày trộm rồi! Mày trộm tiền của tao để mua kẹo! Đúng là bạch nhãn lang, còn muốn ăn kẹo ngon như vậy!"

Bà vừa chửi vừa vung cây trúc định đánh. Tuy nhiên, ánh mắt của Hạ Thiệu Thừa lại không hề dao động, thậm chí còn đứng đó mà không có bất kỳ động tác né tránh nào. Hắn đã quen với việc bị đánh đập, cũng không có nơi nào để đi - những đứa trẻ bị bán khác có lẽ sẽ tìm cách tìm cảnh sát hoặc cha mẹ nhưng cậu đã bị mẹ kế giao cho những kẻ buôn người. Tuy nhiên, Lục Vân Trạch ở bên cạnh đột nhiên siết chặt thân thể, vô thức ôm lấy Hạ Thiệu Thừa, ôm hắn vào lòng.

“Thím ơi! Kẹo là con cho em ấy!"

Cậu hét lên và cố gắng giải thích, nhưng mắt Trương Hồng Phán đã đỏ hoe căn bản không nghe rõ, chỉ muốn đánh chết Hạ Thiệu Thừa để mỗi ngày mất một phần cơm. Cây que trúc kêu răng rắc, Lục Vân Trạch liên tục ôm Hạ Thiệu Thừa trốn, nhưng vẫn bị ăn mấy gậy.

Nhận ra mình đánh nhầm người, Trương Hồng Phán dừng lại, nói: "Cháu trai, đừng cản..."

“Đó là kẹo của cháu!” Hai mắt Lục Vân Trạch đã ướt đẫm, toàn thân và trong lòng đều đau nhức. "Thím, cháu cho em ấy kẹo, tuổi của cháu với em ấy không cách biệt lắm, cháu muốn kết bạn để chơi cùng."

Trương Hồng Phán sửng sốt.

Lục Vân Trạch sụt sịt mũi, kìm nén nước mắt cùng hận ý trong lòng, nở nụ cười đáng yêu, “Thím, nếu không cháu đưa Hạ Thiệu Thừa về nhà cháu ở một thời gian nhé? Ông nội muốn cháu chơi với nhiều bạn hơn.”

“Ở thôn cháu không phải cũng có trẻ con sao..." Phản ứng đầu tiên của Trương Hồng Phán là không tốt, nàng cau mày chán ghét nhìn Hạ Thiệu Thừa, “Thím nói cho cháu biết... đây không phải lần đầu tiên tên khốn này trộm tiền, cháu đừng…"

Lời nói đột nhiên dừng lại, bà đột nhiên nở một nụ cười giả tạo dưới cái nhìn của Lục Vân Trạch, “Thím không thể tự mình đưa ra quyết định, đợi đến khi chú con quay lại rồi hỏi ông ấy, nếu ông ấy đồng ý, thím sẽ nhờ con đưa nó đến Tằng gia thôn cùng nhau trải qua nghỉ hè."

Lục Vân Trạch lại mỉm cười, rồi buông người mình đang bảo vệ ra.

Hạ Thiệu Thừa nhìn cậu, tuy rằng vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong mắt lại có nghi hoặc.

Vừa nói Lục Vân Kiệt đã về, chỉ một lúc liền nghe thấy tiếng bước chân vào nhà. Ông cũng nói rằng sáng nay mình đã lấy hai tệ để chơi mạt chược với Vương Ngũ. Trương Hồng Phán nhanh chóng hét lên “Văn Kiệt", nói với ông ta cháu trai tới, mang năm tệ đến và bảo ông đến thị trấn để lấy hoa kim ngân. Lục Văn Kiệt nhìn thấy năm tệ liền vui mừng. Ai mà không biết, hai tệ có thể mua được một túi lớn hoa kim ngân. Ông ta nồng nhiệt tiếp đón cháu trai, sau đó bị Trương Hồng Phán kéo vào trong phòng, lẩm bẩm rất nhiều.

Lục Vân Trạch kéo Hạ Thiệu Thừa ngồi lên ghế, không cần đoán cũng biết bọn họ đang nói cái gì.

Một lúc sau, hai người lại đi ra, cao giọng bày tỏ đồng ý, để Hạ Thiệu Thừa thu dọn đồ đạc.

Tâm trạng Trương Hồng Phán vui đến mức hiếm khi hỏi Lục Vân Trạch có muốn ở lại ăn tối hay không. Nếu muốn, bà ta sẽ đến hợp tác xã cung ứng và tiếp thị mua thịt lợn. Nhưng Lục Vân Trạch hiểu đây đều là những lời khách sáo, muốn Trương Hồng Phán tiêu tiền tương đương bảo bà đi chết. Cậu nhìn chú mình đang giả vờ tốt bụng, cố gắng kiềm chế vẻ mặt để không tỏ ra ghê tởm. Trong mắt người ngoài, cậu vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép và sạch sẽ chẳng khác gì một đứa bé ở thành phố.

Hạ Thiệu Thừa thu dọn mấy bộ quần áo, đứng yên.

Lục Vân Trạch lại mỉm cười đưa Hạ Thiệu Thừa về nhà.

Ngày nay, đường sá ở nông thôn vẫn chỉ là đường đất, chỉ có những con đường chính được trải đá, thậm chí ở thành phố cũng chưa có đường nhựa. Trước đó trời mưa, máy kéo chạy ngang qua nên đường đầy ổ gà, đi lại phải hết sức cẩn thận. Lục Vân Trạch nắm tay Hạ Thiệu Thừa đi chậm rãi, không vội vàng, không ngừng quay đầu nhìn người bên cạnh. Hạ Thiệu Thừa cũng nhìn cậu, trong mắt không có chút cảm xúc nào.

“Em… Ở nhà bọn họ, mỗi ngày đều bị đánh à?" Lục Vân Trạch nhẹ nhàng hỏi.

"...Ừ." Hạ Thiệu Thừa gật đầu.

Lục Vân Trạch chỉ cần nhìn vào tay và chân của hắn là biết. Nhưng khi nhìn thấy Hạ Thiệu Thừa gật đầu như vậy, cậu vẫn cảm thấy đau lòng liền bật khóc. Hạ Thiệu Thừa kinh ngạc nhìn cậu, nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp sạch sẽ đang giơ tay áo lau nước mắt.

"Sao anh lại khóc...?" Hắn khàn giọng hỏi, cuối cùng cũng chịu chủ động nói chuyện với Lục Vân Trạch.

"Anh… đau lòng cho em." Lục Vân Trạch đương nhiên không thể kể lại chuyện kiếp trước, chỉ có thể dụi dụi mắt, "Anh chỉ bị đánh mấy phát dã đau như thế... Em mỗi ngày đều bị đánh, chắc chắn là rất đau.”

Hạ Thiệu Thừa bị cậu nắm tay liền cứng đờ.

Đã bao lâu rồi... chưa có ai nói từ "đau lòng" với hắn?

Hắn cứ ngỡ mình là một đứa trẻ mồ côi bị mọi người bỏ rơi, nhưng người lạ mặt lần đầu tiên hắn gặp hôm nay đã khóc và nói rằng đau lòng vì hắn.

“… Đợi quen rồi sẽ không đau nữa.” Hắn dừng lại rồi giải thích.

Đôi tay nắm vào nhau rất ấm áp, mùa hè thật ra có chút nóng, nhưng Hạ Thiệu Thừa vẫn không buông ra, cứ để Lục Vân Trạch muốn làm gì thì làm. Từ Lục gia thôn đến Tằng gia thôn tưởng chừng rất xa nhưng thực chất chỉ cách vài mảnh đất nông nghiệp. Ông nội Tằng chắc hẳn vẫn đang ở tiệm sửa chữa nên Lục Vân Trạch đã tự mình mở cửa sân và đưa Hạ Thiệu Thừa vào nhà. Hiện nay điều kiện không tốt, chưa có nhà ở thương mại ở nông thôn, chủ yếu là nhà đất, ít người có thể cải tạo lại nhà cửa.

Bên cạnh bức tường có một chiếc giường đất, lúc này Lục Vân Trạch đã ngừng khóc, để Hạ Thiệu Thừa ngồi lên giường, hỏi hắn có đói không.

Hạ Thiệu Thừa im lặng một lúc rồi gật đầu.

Trong tay Trương Hồng Phán, hắn cơ bản không thể ăn no, thậm chí còn không có tư cách ăn tại bàn. Lúc tâm tình Trương Hồng Phán tốt hơn, vô số lần đưa trứng luộc cho khách cho hắn ăn. Đối với Hạ Thiệu Thừa đây là thứ tốt nhất. Hắn đi theo vào bếp, nhìn thấy Lục Vân Trạch đang đốt cỏ khô, liền đi vào phụ trách nhóm lửa. Lục Vân Trạch đến phía trước, trước tiên cho nước vào nồi đun sôi. Sau đó, cậu lấy từ trong tủ ra một nắm mì lớn, ra vườn sau cắt một nắm rau, hái một quả cà chua.

"Rau xanh, cà chua, mì trứng thì thế nào? Anh cho hai củ gừng vào, lúc ăn em nhớ vớt ra nhé..."

Hành, gừng, tỏi và cà chua được cho vào nồi trước, Lục Vân Trạch cho một ít dầu vào rồi đổ mì vào. Xếp hai quả trứng lớn rồi cho rau xanh xắt nhỏ lên trên.

Cả một cái nồi đổ ra một cái tô, tất cả đều dành cho Hạ Thiệu Thừa.

Hạ Thiệu Thừa nhìn thấy, rốt cục lộ ra có chút kinh ngạc.

“Em ăn đi.” Lục Vân Trạch chỉ đưa cho hắn một đôi đũa còn mình ngồi vào bàn đung đưa chân. “Trước đây ông nội đã nấu trứng đường cho anh, sau đó lại ăn bún ở chỗ thím, anh không đói. Em cũng ăn trứng đi, đừng giữ lại, hai quả trứng đó không phải để em nhìn đâu."

Hạ Thiệu Thừa không nói gì, cầm đũa bắt đầu ăn mì.

Hắn thực sự đang đói, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, cho đến khi thậm chí quên mất một bát phở chay thơm ngon là như thế nào. Lúc ăn hắn cũng không khách sáo, nhét từng ngụm lớn đồ ăn vào bụng, như thể bên trong có một lỗ đen không bao giờ có thể lấp đầy được. Cả hai quả trứng đều rất tươi, là trứng luộc mềm. Mặc dù khi cắn một miếng, màu vàng bên trong vẫn không lộ ra nhưng trông vẫn mềm. Hạ Thiệu Thừa ăn một ngụm lớn mì, nhưng khi ăn trứng, hắn nếm thử từng chút một, khiến Lục Vân Trạch ở bên cạnh càng cảm thấy khó chịu, liền làn thêm hai quả trứng.

“Em ăn nhiều vào... không sao đâu. Nhà anh có mấy con gà mái, ngày nào cũng đẻ trứng, nên ngày nào anh cũng có để ăn."

Kỳ thật, nhà nào cũng giống nhau, kinh tế đều khó khăn. Trứng gà phải để dành để lên thành phố bán, ở nhà không dễ ăn.

Hạ Thiệu Thừa ăn hết mì, rau, cà chua và bốn quả trứng.
« Chương TrướcChương Tiếp »