Chương 4

Sau khi ăn no bụng, trông hắn mới đỡ xanh xao. Hắn cũng biết mình đến đây không phải làm khách nên chủ động rửa bát đũa. Lúc này, cuối cùng ông ngoại Tằng cũng đạp xe trở về, ngâm nga một giai điệu, bởi vì buổi chiều ông có việc lớn, sửa một chiếc TV hình gấu trúc! Mặc dù ông luôn có thể kiếm được sáu hoặc bảy mươi tệ mỗi tháng, nhưng ông chủ yếu sửa chữa các thiết bị như radio, xe đạp và xe ba bánh, mỗi ngày kiếm được hai hoặc ba tệ. Nhưng TV thì khác, mua nó tốn hơn 3.000 tệ, sửa chữa có thể kiếm được tệ, tương đương với nửa tháng lương của một công nhân bình thường.

Ông rất vui, mang về một con miếng thịt ngon từ hợp tác xã cung ứng tiếp thị để cho cháu trai ăn.

“Ông ngoại?" Lục Vân Trạch nghe thấy tiếng, vội vàng kéo Hạ Thừa Thiệu ra đón. Lần này cậu chỉ kéo cánh tay, không để ý tới thân thể đang căng thẳng của Hạ Thừa Thiệu: “Ông ngoại, ông về rồi!

“A, Yêu chi của ông, con mang ai về vậy?” Ông ngoại Tằng nhìn thấy Hạ Thừa Thiệu liền cười, bời vì mắt ông hơi cận nên không nhìn rõ những vết sẹo trên tay chân đối phương: "Sao trước đây ông chưa từng gặp?"

“Em ấy tên là Hạ Thừa Thiệu." .Lục Vân Trạch lo lắng ông ngoại không chịu cho người ở lại liền cố gắng hết sức để nở nụ cười có lư j sát thương nhất, nói: “Con mang em ấy từ nhà chú về…”

Hạ Thừa Thiệu lễ phép chào ông ngoại Tằng.

Lục Vân Trạch không muốn nói những lời đó trước mặt đối phương, mặc dù muốn lấy được sự đồng cảm của ông ngoại, nhưng cậu luôn cảm thấy nói thẳng sẽ khiến Hạ Thừa Thiệu càng đau lòng, nên liền kéo ông ngoại vào phòng. Sau đó cậu hít hít mũi, vén quần áo lên, để lộ vết đỏ lớn rõ ràng trên lưng.

Ông ngoại Tằng thiếu chút nữa nhảy khỏi giường.

Kể từ khi con rể chết, con gái bỏ trốn, ông vẫn sống với đứa cháu trai quý giá này, chưa từng sàng đánh đập nó - mà lúc này, vết thương trên lưng của Lục Vân Trạch rõ ràng là bị que đánh!

"Ai đã đánh con? Ai đã bắt nạt con?" Ông lo lắng nhìn vết thương, thậm chí không dám động vào.

"Là thím..." Lục Vân Trạch thì thầm, “Con đến nhà chú chơi. Vừa vào cửa đã nghe thấy thím dùng chổi lông đánh ai đó. Thím ấy nói Hạ Thừa Thiệu đã trộm tiền và là một con sói mắt trắng… Con đi vào thì Thím ấy không đánh nữa và làm cho con một bát bún. Nhưng sau đó khi con ra vườn chơi với Hạ Thừa Thiệu, thím ấy tưởng kẹo con đưa cho Hạ Thừa Thiệu là do lấy trộm tiền mới có. Nên đã dùng gậy trúc đánh em ấy… “Ah, sao có người có thể đánh một đứa trẻ như thế?”

Ông ngoại Tằng cau mày, kể từ khi con rể qua đời, ông không liên lạc với bất kỳ người thân nào của nhà họ Lục cho nên cũng không biết Hạ Thừa Thiệu từ đâu đến, “Còn đứa nhỏ này…Là của gia đình họ sao?”

“Chú và thím đã mua em ấy từ ba năm trước,” Lục Vân Trạch cắn môi, “Bọn họ không thể có con, nên đã mua Hạ Thừa Thiệu từ một kẻ buôn người với giá một nghìn tệ, nhưng sau đó thím lại có thai và sinh được một đứa con trai, ông ngoại, ông cũng biết đấy…Con thấy trên người Hạ Thừa Thiệu toàn là vết thương nên con đã giúp em ấy chặn lại mấy cái, nhưng bây giờ trên người vẫn đau. Em ấy lại nói, em ấy quen rồi… không đau chút nào..."

Ông ngoại Tằng đã đau lòng.

"Hơn nữa, số tiền kia căn bản không phải là Hạ Thừa Thiệu trộm." Lục Vân Trạch lại khụt khịt mũi, "Lúc chú trở về, con nghe thấy, chú ấy nói chú ấy lấy hai tệ đi chơi mạt chược… Thím nhất định cũng nghe thấy, chỉ là không tỏ vẻ có lỗi, con chỉ nghĩ rằng mình không thể để Hạ Thừa Thiệu ở lại nhà họ nữa, em ấy sẽ bị đánh chết... Dù mới gặp lần đầu nhưng con trở thành bạn tốt của em ấy……”

“Ông ngoại, ông có thể để Hạ Thừa Thiệu ở lại nhà chúng ta không?" Cậu chớp mắt, "Chỉ nhiều thêm một miệng cơm."

"Được rồi." Ông ngoại Tằng mỉm cười, " Yêu nhi nhà chúng ta thật sự tốt bụng."

Lúc cậu cùng ông ngoại bước ra ngoài thì trời đã tối. Hạ Thừa Thiệu đang cầm chổi quét sân, nhìn thấy cậu liền khựng lại. Ông ngoại Tằng hòa ái nhìn cậu bé, kéo đối phương lại, cẩn thận hỏi tên gọi là gì, viết như thế nào, năm nay bao nhiêu tuổi và liệu có thể ở lại làm bạn của Yêu Nhi hay không. Đây là lần đầu tiên Hạ Thừa Thiệu nghe thấy cái tên “Yêu Nhi", hắn có chút kinh ngạc nhìn Lục Vân Trạch, người sạch sẽ, trắng trẻo và dịu dàng còn đang hướng hắn mỉm cười.

Hắn đọc hai chữ đó, cẩn thận giấu chúng trong lòng.

Mặc dù ông ngoại Tằng vẫn lo lắng chuyện cháu trai mình bị đánh, nhưng ông không còn cách nào khác ngoài việc cất nó đi, đợi đến sau này mới giải quyết. Ông xách theo mang miếng thịt vào bếp. Tất cả đều là thịt ngon, ông có được nó nhờ mối quan hệ tốt với người bán thịt ở hợp tác xã. Ông biết cháu trai mình không thích thịt mỡ nên không mua thịt ba chỉ mà lấy một miếng thịt thăn chỉ cho hai miếng mỡ vào nồi để có hương vị thơm ngon hơn.

Lục Vân Trạch và Hạ Thừa Thiệu tuy rằng không đói, nhưng cũng không nói, đi vào phòng bếp đốt lửa phía sau bếp. Hai người tình cờ ở cùng một vị trí véo cỏ, củi rồi bỏ vào lửa đốt. Lục Vân Trạch đã lâu không làm những việc này, hai má trắng nõn ửng đỏ, càng khiến cho đôi mắt trở nên tròn tria xinh đẹp.

Hạ Thừa Thiệu nhìn cậu, vẫn như cũ không nói nhiều, nhưng hắn chủ động bẻ một nửa số củi, trực tiếp đưa vào tay Lục Vân Trạch.

Hiện giờ, nước tương vẫn được làm thủ công, rất thơm, thêm vào nấu với thịt, quả thực là mỹ vị nhân gian. Hạ Thừa Thiệu mặc dù vừa mới ăn một bát mì lớn, nhưng theo bản năng, hắn vẫn muốn nếm thử. Hắn biết mình không nên làm như vậy. Lục Vân Trạch và ông ngoại là những người hiếm hoi sẵn lòng đối xử tốt với hắn, vì vậy hắn không thể đòi hỏi quá nhiều. Vì vậy, đến giờ ăn tối, hắn chỉ ăn bắp cải xào và cơm trước mặt mà không thèm liếc nhìn món thịt lợn om.

Lục Vân Trạch nếm thử một miếng, mỉm cười khen ngợi ông ngoại nấu thịt ngon. Ông ngoại Tằng cũng vui vẻ lấy chai rượu trân quý bấy lâu ra, rót một ít vào cốc rồi bắt đầu kể cho cháu trai nghe về chiếc TV gấu trúc mà ông đã sửa.

Lục Vân Trạch ngoan ngoãn ngồi lời, nhìn về phía bên cạnh Hạ Thừa Thiệu.

Cậu không nhịn được đổ dồn mọi ánh mắt vào người này - mặc dù hiện tại Hạ Thừa Thiệu không còn ký ức kiếp trước, cũng không có vóc dáng cao lớn của kiếp trước. Cậu vẫn nhớ rõ cách đối phương ôm mình, dù ngực bị đâm nhưng vẫn nhất quyết xin lỗi và bảo cậu cầm tiền rồi cao bay xa chạy...

Ông ngoại Tằng vừa uống rượu vừa vui vẻ đến nỗi đã bắt đầu rung đùi.

Hạ Thừa Thiệu vẫn cúi đầu ăn, cho dù ngửi thấy mùi thơm của thịt cũng rất tốt. Nhưng rồi, một đôi đũa gắp miếng thịt vào bát của hắn, là từ bên cạnh. Hắn kinh ngạc ngước lên nhìn Lục Vân Trạch bên cạnh. Lục Vân Trạch đã dùng thìa múc thịt và nước dùng vào bát.

Ông ngoại Tằng nhìn cậu mỉm cười, cũng không hề để ý. Ông chỉ hy vọng cháu trai mình sẽ có nhiều bạn bè hơn, vì cha mẹ mất sớm nên Lục Vân Trạch luôn bị những đứa trẻ khác trong làng bắt nạt.

“Cậu trộn cơm với nước dùng. Ăn rất ngon."

"...Ừm." Hạ Thừa Thiệu cúi đầu ăn một ngụm cơm lớn.

Ba người một cân thịt, ăn hết rất nhanh.

Ông ngoại Tằng nhìn mâm cơn trống liền vỗ tay. Ông vui đến mức ra sân châm điếu thuốc rồi về phòng ngủ. Lục Vân Trạch biết ông ngoại chính là như vậy nên cùng Hạ Thừa Thiệu dọn dẹp bát đĩa. Ánh mắt của cậu cuối cùng có thể nhìn thẳng vào người đối phương, nhưng nhìn hồi lâu, cậu lại không thấy bụng đối phương có chỗ lồi lõm nào, tựa như bát mì căn bản không tồn tại. Chén bát được đặt vào trong tủ, Lục Vân Trạch đóng cửa lại, đang định quay về phòng thì cuối cùng Hạ Thừa Thiệu thấp giọng nói:

“Em đi tắm được không?”

Trên mặt hắn không có biểu tình gì nhưng tay lại gắt gao nắm chặt, rõ ràng là đang lo lắng. Hắn không biết mình đang nghĩ gì, cũng không biết cảm xúc của mình đối với Lục Vân Trạch là gì, họ mới quen nhau có một ngày... Tuy nhiên, ngày ngắn ngủi này đã là ngày hạnh phúc nhất của hắn trong ba năm qua.

Vì vậy, hắn không muốn bụi bẩn của mình lọt vào mắt người khác.

Lục Vân Trạch chớp mắt, cười tươi lộ ra hai lúm đồng tiền, “Được chứ, vậy anh đi đun nước.”

Hiện tại tắm rửa cũng không có gì đặc biệt. Trong bếp ở nhà chỉ có một thau tắm, nhìn có vẻ quá nhỏ để người lớn ngồi vào nhưng lại vừa vặn với lứa tuổi của họ. Sau khi nước sôi, Lục Vân Trạch đổ hết muôi này đến muôi nước khác vào, sau đó thêm nước lạnh vào để điều chỉnh nhiệt độ vừa phải. Cậu ra sân lấy khăn tắm phơi khô, vừa vào cửa đã nhìn thấy tấm lưng trần của Hạ Thừa Thiệu.

Tấm lưng của một cậu bé mười hai tuổi gầy gò và đầy những vết sẹo.

Hạ Thừa Thiệu không ngờ cậu lại đi vào, liền mím môi, khẩn trương nhìn cậu.

Hắn biết thân thể mình xấu xí, Trương Hồng Phán dùng cây gắp than đốt eo hắn, để lại vết sẹo dài như con rết. Hắn theo bản năng không muốn cho Lục Vân Trạch thấy, nhưng Lục Vân Trạch lại nhăn mặt, lại khóc trước mặt hắn.

“Sao họ có thể làm như vậy…” Cậu hơn Hạ Thừa Thiệu một tuổi, lúc này vẫn cao hơn nửa cái đầu, nhưng dù thế nào đi nữa thân hình vẫn giống như một đứa trẻ, vừa khóc vừa thút thít: "Hạ Thừa Thiệu, bọn họ sao có thể làm như vậy với em?"

"Đứa trẻ mà học cũng bắt nạt... đám khốn nạn đó!"

Hạ Thừa Thiệu mím môi, khàn khàn nói: “Em vốn dĩ là đứa trẻ không ai muốn."

Lục Vân Trạch lắc đầu trong nước mắt. “Em không phải, không phải... Từ hôm nay trở đi, em đến nhà chúng tôi… Em là người nhà của chúng tôi."

"Căn nhà này sẽ chia cho em một nửa… Em sẽ không còn phải chịu đói hay bị đánh đập nữa."