Chương 7: Mỹ danh là có qua có lại

Chạng vạng, Khúc Dương và Lư Văn Dụ ngồi trong viện ngắm mây hợp nhẹ nhàng bay trên trời, nhìn nhau không biết nên nói gì.

“Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, thật thích ý.”

Đại nha hoàn bên người Khúc phu nhân, Bạch Lan đong đầy ý cười dịu dàng đi tới, hơi uốn gối hành lễ gặp mặt

Khúc Dương hỏi: “Sao ngươi không hầu hạ cạnh nương ta mà lại tới đây?”

Bạch Lan cười nhẹ thân thiết: “Phu nhân chứng tỏ chiều nay nó không muốn ăn nên nó không cắn kiểu này nó có cái bánh nó không cắn thiếu phu nhân cùng nhau đến chủ viện dùng bữa tối.”

Khúc Dương gật đầu: “Chúng ta thu xếp một chút rồi qua sau.”

Lư Văn Dụ thấy nha hoàn này khác những nha hoàn khác rất nhiều, sự gần gũi khi Khúc Dương nói chuyện với nàng, ngoài tò mò, lòng y còn có vài phần không vui mà chính y cũng không nhận ra.

Khúc Dương nói với Lư Văn Dụ nói: “Nàng gọi là Bạch Lan, con gái vυ" nuôi ta, cũng là đại nha hoàn bên cạnh nương ta.”

Lư Văn Dụ gật gật đầu, dường như đã tự mình nhận ra được sự đặc biệt của nàng.

Bạch Lan thiện ý nhắc Lư Văn Dụ: “Sáng nay thân thể đại thiếu gia không khỏe, thiếu phu nhân còn chưa kịp nhận mặt các thiếu gia và tiểu thư khác trong phủ.”

“Đa tạ lời nhắc của Bạch Lan cô nương.”

“Thiếu phu nhân khách khí rồi, ta chỉ là một hạ nhân, ngài cứ gọi thẳng tên Bạch Lan là được rồi ạ.”

Lư Văn Dụ gật nhẹ đầu, trên mặt không có chút biểu cảm dư thừa nào.

Sau khi Bạch Lan cáo lui, Lư Văn Dụ hỏi Khúc Dương: “Vυ" nuôi ngươi cũng ở trong phủ à?”

“Vυ" nuôi quản phòng bếp. Ngươi muốn ăn gì, cứ phái người đến nói cho bà ấy một tiếng là được.”

Lư Văn Dụ nhìn Khúc Dương với ánh mắt sâu xa một lúc lâu, không biết đang suy tư gì.

Trừ ngày lễ ngày tết, hiếm khi người Khúc gia dùng bữa cùng nhau.

Khi Khúc Dương và Lư Văn Dụ đến, những người khác đã đến đầy đủ.

Khúc Dương ốm đau yếu ớt, sắc mặt tái nhợt.

Lư Văn Dụ rũ mặt mày, cẩn thận đỡ hắn.

Nhị thiếu gia Khúc Xán đi tới, giúp Lư Văn Dụ, đỡ Khúc Dương ngồi xuống.

Khúc Dương giới thiệu các đệ đệ muội muội khác với Lư Văn Dụ, mỗi khi nói xong một câu, sắc mặt hắn lại trắng thêm một phần, cứ như hắn có thể thăng thiên bất cứ lúc nào.

Tứ di nương lo lắng nói: “Tạm thời đại thiếu gia đừng nói nữa, uống miếng nước ấm, giải khát.”

Bạch Lan rót một ly nước ấm, bưng đến trước mặt Lư Văn Dụ trước mặt, Lư Văn Dụ hơi sửng sốt, nhận lấy thiện ý của Bạch Lan, tự mình nâng chén nước đưa cho Khúc Dương.

Sau khi Khúc Dương uống nửa ly nước ấm, dường như mới giảm bớt được phần nào.

Khúc phu nhân tự mình giới thiệu bốn vị di nương cho Lư Văn Dụ, để lòng các vị di nương có thể thoải mái hơn chút.

Lư Văn Dụ gật đầu với các vị di nương một cái, khi khóe mắt bắt được chút ý cười sâu xa của Khúc phu nhân, sửng sốt một chút.

Thái độ đối xử với các vị di nương, giống y thái độ của Khúc Dương đối với các nàng ta.

Hiển nhiên, Khúc Dương không hy vọng y tiếp xúc quá nhiều với các vị di nương này.

Một bữa cơm, Khúc Dương chỉ ăn một chút rau xanh, không đυ.ng vào bất cứ món mặn nào.

Lư Văn Dụ nhớ tới dáng vẻ chay mặn chẳng kiêng của Khúc Dương, khẩu vị tăng mạnh khi ăn cơm với mình, do dự trong chốc lát, gắp một đũa cá bỏ vào trong bát của Khúc Dương.

Khúc Dương hơi sửng sốt, bảo nha hoàn cầm một chiếc bát sạch lại đây, cũng gắp một đũa cá, gỡ xương rồi bỏ vào trong bát của Lư Văn Dụ.

Mỹ danh là có qua có lại.

Lư Văn Dụ kinh ngạc, nghiêng đầu ngước mắt nhìn Khúc Dương, chỉ thấy Khúc Dương thong thả ung dung ăn hết sạch thịt cá trong bát hắn.

Những người khác cũng kinh ngạc nhìn về phía bọn họ, hình như không ngờ đến việc, Khúc Dương sẽ vừa ý vị ca nhi xung hỉ này.

Khúc Dương cố ý làm cho những người khác xem, như thế, sẽ không còn ai dám khinh thường Lư Văn Dụ nữa.

Hắn nghĩ thầm, trước khi xác nhận được việc Lư Văn Dụ đã bỏ hắn cái suy nghĩ phải chết chùm với hắn, đừng để những người khác chọc đến Lư Văn Dụ, khiến y thêm hận hắn thì hơn.

Sau khi dùng bữa, Khúc phu nhân giữ Khúc Dương và Lư Văn Dụ lại.

Khúc phu nhân nói: “Thấy các con ở chung hòa hợp, lòng ta cũng được an ủi phần nào.”

Lư Văn Dụ cười thẹn thùng: “Nương, xin ngài yên tâm, ta đã gả vào Khúc gia, thì sẽ giúp chồng dạy con, cùng hiếu thuận nương với phu quân, làm tốt bổn phận của một nàng dâu.”

Khúc Dương lén lút liếc mắt nhìn y, diễn cũng giỏi lắm.