Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Sói Trong Nhà: Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 182

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Lưu Ly, kế của ta sẽ làm thế này.” Liễu Nguyệt nói với nàng.

Lưu Ly đứng nghiêm túc nói: “Tiểu thư cứ nói.”

“Theo ta dự đoán thì Tiêu Dã sẽ cho người điều tra các nơi có mối quan hệ với tổ chức Bạch Liên để sau đó dần khoan sâu vào gốc rễ hơn. Mà nơi duy nhất chúng ta cố tình để công khai chỉ có duy nhất sòng bạc Kim Gia, mới chỉ nghĩ chơi thôi nên lát ngươi đi với ta tới đó.”

“Thứ cho thuộc hạ hỏi câu ngu muội, tiểu thư định tới nơi đó để làm gì? Có cần thuộc hạ sai người giám sát Cửu vương không?”

Liễu Nguyệt giơ tay cản nàng, nói: “Hắn nổi bật như vậy, tự khắc sẽ có kẻ để mắt tới thôi.”

“Từ giờ ta sẽ đi theo hắn, mọi nhất cử nhất động của hắn đều sẽ được ta giám sát kĩ lưỡng. Khi có biến động, ta sẽ đánh tiếng cho ngươi. Việc ngươi cần làm chính là nghe theo mệnh lệnh của ta mà truyền đạt xuống cho những tên bên dưới để bọn chúng biết đường mà ứng phó.”

Lưu Ly hỏi: “Thưa tiểu thư, người định đi theo Cửu vương kiểu gì? Nhìn qua thuộc hạ còn biết y là một kẻ không dễ xơi chút nào, nếu để Cửu vương phát hiện ra người theo dõi y, mọi chuyện khó lòng nói trước được…Việc này quả thực rất nguy hiểm, mong người xem xét lại.”

“Lưu Ly ơi…” Liễu Nguyệt cười có chút ngán ngẩm nhìn nàng. “So với việc ngươi ở ngoài quan sát rồi đưa ra kết luận thì ta còn hiểu rõ hắn hơn cả ngươi đấy.”

“Việc này dễ thôi, ngươi cứ ở ngoài mà xem.”

Cô nói, nụ cười với ánh mắt tuy ánh lên ý cười rõ mồn một nhưng không hiểu sao nó lại chỉ đem đến cho người đối diện cảm giác lạnh lẽo tới cùng cực.



“Tự dưng ngươi sài đống vàng vừa mới kiếm được mua cái biệt phủ hoành tráng thế này làm gì?” Liễu Nguyệt ngồi ăn cơm bên cạnh Tiêu Dã, tỏ vẻ khó hiểu hỏi nhưng thực chất là cô đang thăm dò hắn.

“Có chút việc, thiết nghĩ khá cần tới nên mua thôi.” Tiêu Dã nói. “Sau này đi đâu qua đây thì cứ ghé vào chỗ này mà nghỉ qua đêm, bổn vương không tính phí đâu.”

Vẻ mặt một giây trước âm trầm đã ngay lập tức lật sang dáng vẻ cười đùa thường ngày. Liễu Nguyệt cong mắt cười tươi, nói: “Ngươi nói rồi đấy, vậy ta cũng không khách sáo.”

Tiêu Dã: “Ăn đi không nguội cơm.”

“Tối nay ta ngủ đâu?” Cô hỏi.

Tiêu Dã ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Thích phòng nào thì lấy.”

“Sáng mai lại tới chỗ đó à?”

“Ừm.”

“Có muốn ta đến chơi cùng không, ta đánh cũng giỏi lắm đấy.”

Đôi mắt đen láy lúc này di chuyển tầm mắt chậm rãi đặt lên người Liễu Nguyệt. Hắn im lặng nhìn cô, lát sau mới nghiêm giọng, nói: “Cái nơi bẩn thỉu như vậy ngươi vẫn nên ít lui tới đi.”

Liễu Nguyệt: “…”



“Tài.”

“Tài”

“Tài.”

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi Tiêu Dã hắn đã càn quét hết một phần ba bàn cờ của Kim Gia, kiếm được gần trăm cái rương vàng bạc đủ cả, chẳng mấy chốc hắn sẽ có thể thăng hạng trở thành con bạc đáng gờm nhất ở đây.

“Nhưng không biết có vượt qua được Ân Như công tử không.”

“Phải đó, hồi trước chẳng phải cũng có mấy tay đánh cờ dự tính như thần, bách phát bách trúng, đến cuối vẫn bị bại dưới tay Ân Như công tử sao?”

“Cuộc thi hàng năm sắp sửa tới rồi đó, hôm nào tổ chức chúng ta tới xem.”

“Được…”

Liễu Nguyệt vô tình nghe lỏm được cuộc đối thoại của hai người ở sau. Đáy mắt lạnh băng nhìn bàn cờ trước mặt, cũng lại nhìn nam nhân đang đứng trước mình nhàn nhã đẩy cả núi bạc ra đặt cược chẳng tỏ lấy một chút thích thú hay phấn kích. Đơn giản chỉ chơi thôi.

Ân Như công tử năm nay có lẽ phải vắng mặt rồi.



“Vương gia, trước thuộc hạ cứ nghĩ ngài là do may mắn hơn người nên mới có thể thuận lợi nhận lại được hoàng thượng sau đó khôi phục chức danh quyền lực vương tử hiện tại. Nhưng có lẽ thuộc hạ đã nhầm to…” Ân Kiếm nhìn căn phòng chứa đầy rương vàng sắp kín cả lối đi, nói. “Đến giờ thuộc hạ đã hiểu thế nào là giàu bằng thực lực rồi.”

“Ý ngươi là sao?” Tiêu Dã mặt không động thanh sắc, lạnh giọng hỏi.

Ân Kiếm: “Tỉ dụ nếu người đang làm dân thường chỉ vì gặp lại phụ thân của mình là hoàng thượng nên mới một bước lên mây làm vương gia, được sống trong tiền tài phú quý và nắm giữ quyền lực hơn người thì thuộc hạ không nói. Đằng này thuộc hạ nghĩ, cho dù người không gặp lại hoàng thượng, không làm Cửu vương thì với năng lực của vương gia cũng sẽ sớm đạt danh hiệu phú hào trẻ tuổi nhất của Châu Quốc thôi.”

Hắn nghe xong liền nói: “Ngươi đề cao ta quá rồi, có người giỏi hơn ta, ta cũng chính là được người đó dạy cho biết những điều này thôi.”

“Ngay cả đánh bạc sao?”

“Ừ.” Tiêu Dã đáp. “Vì người đó nghĩ chuyện đó là cần thiết, chỉ tiếc ta đã không còn đi theo y nữa thôi.”

Không, chính xác là con gái của y mới đúng.

“Vương gia, vị Liễu nhị tiểu thư không đi theo người sao?” Ân Kiếm hỏi, vì y dạo giờ để ý thấy rằng vương gia của mình rất dính vị đó, không phải cô dính hắn, mà là hắn dính cô. Một phút cũng không thể dời, nên thành ra không thấy Liễu Nguyệt ở đây bỗng dưng thấy thiếu thiếu.

“Lúc ở Kim Gia cô ấy có nói chán quá không thích ở đó nữa nên bảo ta là ra ngoài chơi, lát sẽ về.”

“Vâng.”



“…”

Liễu Nguyệt đứng trước căn phòng là kho chứa vàng sau mỗi lần thu hoạch được ở Kim Gia của Tiêu Dã.

Vẻ mặt cô lạnh băng nếu không muốn nói là vô cùng nguy hiểm. Ánh mắt nếu bây giờ để Tiêu Dã hắn nhìn thấy thì chắc chắn hắn sẽ phải dựng ngược lông tơ vì đó là ánh mắt mà hắn không bao giờ muốn nhìn lại nhất.

Biểu cảm âm trầm, cô đưa tay chạm vào ổ khoá lạnh lẽo, nghĩ.

Chỉ mới là dự đoán, nhưng có vẻ kế hoạch của Tiêu Dã hắn bản thân cô đã đoán được phần nào rồi.

“Nguyệt Nguyệt.” Giọng nói của hắn ở xa truyền tới. “Đang yên đang lành đứng đây làm gì?”

“Tự dưng đi qua đây thấy cái ổ khoá màu vàng nên tưởng ngươi rảnh quá đi làm cái ổ khoá bằng vàng. Đứng xem thử ấy mà.” Cô cười đùa đáp.

Tiêu Dã: “…”

“Nói linh tinh, đi tắm rồi chuẩn bị ăn cơm.” Hắn nói.

“Được, đi ngay.” Liễu Nguyệt nói.



Một tháng sau.

Thấm thoát thời gian trôi, Tiêu Dã cả ngày chỉ việc tới Kim Gia đánh bạc, nó hệt như đắm chìm trong cờ bạc theo đúng nghĩa đen vậy, nhưng hắn là chìm nửa mùa. Kĩ thuật qua đó lại được dèn giũa ra không ít, Tiêu Dã của bây giờ, quả thực đã trở thành mối nguy tiềm tàng buộc kẻ sau màn phải để ý tới rồi.

“Nếu không sớm tìm ra biện pháp thì tiền lệ chưa bao giờ xảy ra với Kim Gia sẽ thực sự xuất hiện đấy thưa tiểu thư.”

Lưu Ly nói.

“Theo báo cáo, số tiền trong một tháng nay vì đã bị Cửu vương vơ vét hết nên không thu được chút lãi nào. Nếu còn tiếp tục, e rằng chuyện chưa bao giờ xảy tới mà ban nãy thuộc hạ nói tới sẽ thật sự xảy đến, chính là lỗ vốn thưa tiểu thư, thậm chí còn có thể lỗ nặng nếu cứ theo đà này.”

Liễu Nguyệt: “Hắn đánh thắng ăb nhiều quá bên chúng ta không thu lợi được nên mới lỗ chứ gì.”

“Cũng đâu phải chuyện này chưa từng xảy ra.”

Lưu Ly e ngại nói: “Nhưng tốc độ lần này rất nhanh, càn quét hệt như vũ bão vậy. Có vẻ Cửu vương muốn người buộc phải lộ diện.”

Liễu Nguyệt nghe vậy cũng chẳng tỏ thái độ gì nhiều, vẫn lãnh đạm như trước. Tay thì nhanh nhẹn bẻ khoá, bước vào một trong những căn phòng rộng lớn nhưng chỉ để chứa rương của Tiêu Dã trong biệt phủ.

“Đây là số tiền mà hắn kiếm được ở Kim Gia, căn này còn ít đấy.” Cô nói, giọng nói xen lẫn chút tán dương. “Toàn bộ tiền của ta cứ như vậy vào túi của hắn hết, ngươi nghĩ bổn tiểu thư có thể để im cho hắn lộng hành như vậy được sao.”

Sự nguy hiểm hiện rõ trong đôi mắt, Liễu Nguyệt lạnh giọng, nói: “Lưu Ly, bảo với đám người bên dưới. Ân Như công tử sẽ tới, cuộc thi hàng năm ở Kim Gia sẽ tổ chức trong tuần sau.”

Lưu Ly cung kính nói: “Rõ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »